Cà phê còn nóng, không đến mức sẽ bỏng, nên không tổn thương da mặt ta. Tôi chỉ muốn ta tỉnh lại, đừng tự tưởng tượng mình là nữ chính trong mấy bộ phim bi lụy. Cô ta muốn nữ chính, tôi còn chẳng muốn nhân vật phản diện độc ác kia nữa.
Ngày qua ngày no nê rửng mỡ rồi sao mà phải đi tranh giành một gã đàn ông tồi với ta sao?
“Tôi thực sự tò mò không biết đầu óc của bị hỏng từ khi nào.” Tôi .
Trình Ưu ngồi đờ đẫn, không lau mặt, để mặc cà phê chảy từ má xuống cổ, ướt đẫm cả người.
“Phải chăng từ năm bắt đầu thầm Thẩm Tế Xuyên? “
“Vài năm trước khi quen biết Thẩm Tế Xuyên, chúng tôi đã ở bên nhau rồi. Cô thầm một người đã có và mối quan hệ của họ ổn định nhiều năm, có gì mà phải ấm ức? “
“Nhưng so với nhiều người khác, vẫn còn may mắn. Cô đơn phương ba năm, cuối cùng, dù là cờ hay có thủ đoạn, đều đã đạt điều mình mong muốn, còn gì mà không hài lòng?”
“Ba năm qua, tôi tự nguyện một người cũ không hề liên lạc, cắt đứt hoàn toàn với Thẩm Tế Xuyên. Nhưng lại luôn xem tôi là kẻ thù tưởng tượng mà bôi nhọ và căm ghét suốt ba năm, không thấy điều đó thật nực sao?”
Tôi nhặt tờ giấy chẩn đoán trên bàn, nhét lại vào tay Trình Ưu.
“Em à, có bệnh thì đi bệnh viện, chỗ tôi không thể đưa đi đầu thai sớm, cũng không thể giải quyết vấn đề cảm của .”
“Giữa và Thẩm Tế Xuyên có thể có mâu thuẫn không thể hòa giải, nguồn gốc của mâu thuẫn chắc chắn không phải là tôi.”
“Tôi không biết đã tốn bao nhiêu công sức để đạt điều mình muốn, đã có rồi thì nên trân trọng.”
Tôi lại liếc đồng hồ: “Xin lỗi, tôi thực sự không có thời gian để lãng phí lời lẽ ở đây với .”
Lãng phí thời gian quý báu này, chính là đang hy sinh mức lương quý báu của tôi. Thật đau lòng.
10
Vì chuyện của Trình Ưu, buổi chiều hôm đó tôi việc không mấy thoải mái. Tôi do dự không biết có nên liên lạc với Thẩm Tế Xuyên để báo cho ta biết trạng của Trình Ưu hay không.
Bây giờ ấy không chỉ cần điều trị về thể chất mà có thể còn cần sự hỗ trợ về tâm lý nữa. Tuy nhiên, sau một hồi chần chừ, tôi vẫn không thể nhấn nút “Thêm bè” để gửi cầu kết .
Cuối cùng, tôi đành nhờ đến Tô Diệu. Để ấy con “bồ câu đưa tin” tốt bụng này .
Sau khi các cuộc họp quan trọng với ban lãnh đạo công ty kết thúc, vị trí của tôi sau Tết đã xác định. Nói ngắn gọn — đó là thăng chức.
Ban lãnh đạo nhất trí rằng khả năng việc của tôi đủ để đảm nhiệm vị trí cao hơn. Tất nhiên, mức lương tăng gấp đôi là điều hiển nhiên.
Sau đó, tôi nghe Thẩm Tế Xuyên đã xin nghỉ phép dài hạn. Trình Ưu đã nhập viện.
Tôi nhờ trợ lý, dưới danh nghĩa của Tô Diệu, gửi một giỏ hoa đến. Sau này, từ miệng Tô Diệu, tôi nghe thêm vài tin tức.
“May là phát hiện sớm, bệnh của Trình Ưu vẫn có thể chữa trị , tên Thẩm cặn bã kia chắc cũng phải tiêu tốn hết số tiền tích lũy mấy năm nay của ta rồi.”
Tô Diệu thở dài một lúc, rồi bỗng nhiên thần bí dựa vào tôi.
“Còn một chuyện nữa, cậu có muốn biết không?”
Tôi bất lực sắp xếp lại đống tài liệu trong tay. Dù tôi có trả lời “không muốn biết”, thì có chuyện gì Tô Diệu cũng không thể không kể cho tôi nghe.
“Châu Tiểu Đường, cậu biết không? Cô ấy còn thầm Thẩm Tế Xuyên từ trước cả Trình Ưu đấy!”
Tôi: “…”
Chuyện này tôi thật sự không biết.
“Từ hồi các cậu học cấp ba, ừm…” Tô Diệu có vẻ khó diễn đạt, “Năm cậu ra nước ngoài, ấy đã đi phẫu thuật thẩm mỹ, chuẩn bị kỹ lưỡng để tỏ với Thẩm Tế Xuyên. Kết quả là không ngờ lại bị Trình Ưu nhanh chân chiếm lấy, thậm chí còn kéo luôn ta đi đăng ký kết hôn.”
“Châu Tiểu Đường tức giận lắm! Nếu là tôi thì thật sự cảm thấy quá uất ức mà chết mất.”
Tôi dừng tay lại và suy nghĩ nghiêm túc: “Vậy nên, Châu Tiểu Đường quá tức giận, quá uất ức, nên mới bắt đầu đi bịa chuyện về tôi khắp nơi?”
“Thì ai mà biết chuyện gì xảy ra, lại còn kỳ lạ đến mức chạy đi thân với Trình Ưu nữa, trời ơi, nếu mà một ngày nào đó ta tìm cách leo lên giường của Thẩm Tế Xuyên, chẳng phải lại là một màn kịch đầy kịch tính sao?”
Nói đến đây, tôi không thể không nghiêm túc lại. Đúng , tôi phải lên tiếng xác nhận lại danh tiếng của Thẩm Tế Xuyên rồi.
“Cậu nghĩ giường của Thẩm Tế Xuyên dễ leo thế sao?”
Tô Diệu bĩu môi: “Trình Ưu chẳng phải đã dùng chiêu này sao?”
Hừm…
“Trong thời gian đại học, chúng ta đã bao nhiêu lần đi uống rượu cùng nhau rồi? Cậu có thấy Thẩm Tế Xuyên say bao giờ chưa?”
Tô Diệu ngạc nhiên đến mức há hốc miệng, không thể khép lại : “Không thể nào?”
“Có gì mà không thể?”
“Tớ cho cậu biết, bảo bối của tớ à, ý cậu là… lúc đó, Thẩm Tế Xuyên… tự nguyện với Trình Ưu… cái đó sao?”
“Tớ cũng đâu có nằm dưới giường của họ mà biết.”
Nhưng đây có lẽ là phỏng đoán gần nhất với sự thật rồi. Vậy nên tôi nghĩ… Giữa ta và Trình Ưu, chắc hẳn cũng có chút cảm nào đó.
Nhưng điều đó chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa. Điều tôi lo lắng hơn bây giờ là—
Làm sao để tránh việc bị bố mẹ sắp xếp xem mắt trong dịp Tết sắp tới đây? Thật là nhức đầu quá đi thôi….
(Hết)
Bạn thấy sao?