01
Thẩm Tế Xuyên có một mối đầu kéo dài từ cấp ba đến đại học, tổng cộng bảy năm trời. Đáng tiếc là cuối cùng họ lại không thể ở bên nhau.
Một người ra nước ngoài, một người kết hôn chóng vánh.
Không may, mối đầu của ấy chính là tôi. Điều xui xẻo hơn nữa là, vợ của ấy lại coi tôi như kẻ thù số một. Tôi chưa từng gặp mặt ấy, đã sớm bị dán nhãn là “trà xanh bạch nguyệt quang.”
Trong ba năm ở nước ngoài, tôi vùi đầu vào học tập và nỗ lực không ngừng, trong khi ấy bên cạnh Thẩm Tế Xuyên và hận tôi suốt ba năm.
Danh tiếng của tôi trong nhóm học không mấy tốt đẹp. Người ta rằng vì năm tôi ra nước ngoài, Thẩm Tế Xuyên đã suy sụp đến mức suýt mất mạng vì tôi. Cho đến bây giờ, trong giới vẫn lan truyền câu chuyện về việc tôi “phẫn nộ chia tay mối đầu bảy năm để cưới đại gia nước ngoài.”
Thẩm Tế Xuyên thì thâm như thế. Còn tôi lại thực dụng đến . Vì thế, vào ngày thứ 27 sau khi tôi ra nước ngoài, chưa đầy một tháng. “Sự cứu rỗi” của Thẩm Tế Xuyên đã xuất hiện.
Cô đó tên là Trình Ưu, là đàn em cùng trường với chúng tôi. Nghe ấy đã thầm Thẩm Tế Xuyên suốt ba năm. Nhưng trước đó, tôi chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của ấy.
Cho đến khi nghe tin họ kết hôn chớp nhoáng từ người thân Tô Diệu. Tôi mới hoàn toàn tin rằng câu của Thẩm Tế Xuyên “Nếu em chọn ra nước ngoài, thì chúng ta chia tay” là nghiêm túc.
02
Du học chưa bao giờ là một quyết định bốc đồng của tôi. Bố mẹ đã bỏ ra tiền bạc và công sức nuôi dưỡng tôi suốt hơn hai mươi năm trời, chẳng lẽ tôi lại khiến họ đau lòng chỉ vì một người đàn ông sao?
Từ bỏ học hành vì , tôi không thể ra cũng không thể .
Huống chi tôi chưa bao giờ nghĩ rằng “ ” và “học hành” lại mâu thuẫn với nhau. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho ba năm xa và tin chắc rằng sau ba năm, tôi và Thẩm Tế Xuyên sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn.
Nhưng tôi không ngờ rằng Thẩm Tế Xuyên lại ép tôi phải chọn một trong hai. Đáng tiếc, bố mẹ tôi không nuôi dạy một đứa con “mê trai bỏ học.” Điều đó Thẩm Tế Xuyên thất vọng. Cứ xem như tôi đã phụ lòng ấy . Vì thế, khi tôi biết ấy kết hôn chớp nhoáng với người khác, tôi cũng chỉ buồn thoáng qua một chút rồi lại tiếp tục phấn đấu cho tương lai.
Trong ba năm sau đó, ngoại trừ Tô Diệu, tôi gần như cắt đứt liên lạc với tất cả bè cùng lớp. Tôi sợ phải nghe bất cứ điều gì về Thẩm Tế Xuyên từ họ.
Tình cảm bảy năm, tôi có thể giả vờ rộng lượng, thậm chí là thực sự rộng lượng.Nhưng thực ra tôi không thể thật sự không quan tâm.
May mắn là tôi giỏi nhất ở việc “tự mình lừa dối chính mình”. Chỉ cần không chạm vào, không ý, không hồi tưởng, không suy nghĩ, tôi vẫn có thể sống thoải mái và tự do.
Sau này, khi hoàn thành việc học và lén lút trở về nước, Tô Diệu đã cố kéo một nhóm bè chơi thân năm xưa đến đón tôi.
Tôi biết, ấy bực mình vì những tin đồn về tôi trong vài năm qua và muốn nhân dịp này “tát vào mặt” những kẻ đặt điều. Tôi thì không mấy bận tâm, thậm chí còn khuyên Tô Diệu đừng quá để ý.
“Miệng lưỡi nằm trên mặt người khác, họ muốn gì là quyền của họ, có người thích nghe chuyện, cho rằng tất cả đều là sự thật, thì cứ để họ điều họ thích thôi.”
Tô Diệu không đồng ý: “Không , trước đây cậu ở nước ngoài, dù mình có gì cũng không ai tin. Giờ cậu về rồi, phải cho đám đó sáng mắt ra!”
Tôi có chút bất lực. Nhưng thực ra tôi cũng muốn xem thử ai là người đã nhắm vào tôi đến .
Tôi đi du học, người ta tôi vì tiền mà cưới đại gia nước ngoài.
Tôi trở về, họ lại tôi không sinh con nên bị đại gia nước ngoài bỏ rơi.
Tôi nhờ năng lực của mình mà giành công việc tốt, họ bảo tôi dùng thân xác để thăng tiến.
Tôi đăng hai tấm ảnh tự sướng lên mạng xã hội, họ tôi còn lưu luyến Thẩm Tế Xuyên và cố gắng thu hút sự ý của ấy…
Chính tôi cũng không biết, trong mắt mọi người, tôi lại có thể “ghê gớm” đến !
03
Nhưng thực ra người “ghê gớm” hơn cả là Tô Diệu. Bởi vì ấy đã mời cả Thẩm Tế Xuyên đến.
Chúng tôi và họ vào phòng bao lần lượt từng người một. Tô Diệu còn chưa kịp kéo tôi đến chào hỏi mọi người thì Thẩm Tế Xuyên và Trình Ưu đã đứng ngay sau lưng chúng tôi.
Khi tôi quay đầu lại, Trình Ưu lập tức khoác lấy tay Thẩm Tế Xuyên. Tôi không gì, còn Tô Diệu thì lạnh lùng hai tiếng, đảo mắt hỏi: “Cần tôi giới thiệu không?”
Lúc đó, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ: Đáng lẽ tôi không nên đi theo Tô Diệu ra ngoài!
Còn Thẩm Tế Xuyên thì bình tĩnh hơn tôi rất nhiều, ấy lên tiếng trước: “Lâu rồi không gặp, Đường Duệ.”
Tôi lễ phép đáp lại: “Lâu rồi không gặp, Thẩm Tế Xuyên.”
Ánh mắt tôi không dừng lại lâu trên người bọn họ, quay người chuẩn bị đi vào trong.
Tôi không chào hỏi Trình Ưu vì cũng không biết phải mở lời thế nào. Dù sao thì tôi và ấy cũng không quen biết, quá chủ , quá nhiệt lại dễ khiến người ta cho ra rằng tôi đang tỏ ra cố ý. Nhưng nếu không chủ , không nhiệt , thì lại để kẻ có ý xấu dễ dàng dựng chuyện.
Ngay sau đó, một người chơi thân với Trình Ưu bước lên. Cô ấy dường như khoác lên mình “hào quang chính nghĩa”, trước tiên là tôi từ đầu đến chân một lượt, rồi vẻ ngạc nhiên, lấy tay che miệng thốt lên: “Trời ơi, đây chẳng phải là Đường Duệ sao? Vừa nãy ánh sáng không tốt, tôi còn tưởng nhầm.”
Tôi tự nhận ba năm qua không có gì thay đổi quá lớn, phong cách ăn mặc vẫn giống như trước. Nhưng trước mắt này thực sự khiến tôi có chút khó xử. May mà Tô Diệu nhắc nhở tôi: ” Đây là Châu Tiểu Đường, cậu không nhớ sao?”
Tôi lắc đầu. Tô Diệu bất lực đập tay lên trán: “Ài, không trách cậu không nhận ra, cậu vừa ra nước ngoài chưa bao lâu thì ấy đã đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi.”
Nói rồi, Tô Diệu còn đưa tay vỗ vỗ ngực Châu Tiểu Đường: “Không ngờ chứ, cái này cũng là giả, haha!”
Bạn thấy sao?