3
Đợi suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến giờ ăn.
Tôi tưởng sẽ thịnh soạn lắm.
Nhìn mâm cơm trước mặt với rau sống chấm nước mắm, bí đỏ hầm khoai tây nhão nhoẹt, đậu đũa nửa sống nửa chín nấu với mỡ heo, cùng một đĩa lạc rang, tôi lập tức mất hết khẩu vị.
“Đào Đào à, lần đầu con đến, đừng khách sáo, ăn nhiều một chút nhé.”
Dì vừa vừa gắp cho tôi một hạt lạc bỏ vào bát.
Tôi hạt lạc nằm trơ trọi trên bát cơm mà nghẹn lời.
Mấy món này… uống với rượu còn , có cần ăn kèm với cơm không?
Tôi gắp một miếng cơm, sống nhai không nổi.
Mọi người xung quanh ăn uống ngon lành, tôi cũng không tiện bầu không khí, đành nhai mấy miếng cơm cho xong chuyện.
“Còn tôm hùm ấy à, mang về đi, vừa hay cho chị dâu con tẩm bổ.”
Đang ăn, dì bỗng nhắc đến mớ hải sản tôi mang tới.
“Còn cua với sò điệp ấy, bà bầu ăn nhiều thì tốt, chứ mấy đứa trẻ thì đừng ăn nhiều, không tốt đâu, nghe chưa?”
Dì cố ý nhấn mạnh.
Tôi nhẹ, không gì.
Chị dâu lên tiếng:
“Em nghe bà bầu nên ăn nhiều gạch cua. Đào Đào, lần sau đến nhớ mang thêm cua nhé, chị thích ăn.”
Chị thích ăn, sao không bảo chồng chị mua, lại bảo tôi?
Tôi cúi đầu ăn cơm, giả vờ không nghe thấy.
Giữa bữa, gia đình trai bất ngờ nhắc đến chuyện sính lễ.
“Đào Đào này, nhà con định đòi bao nhiêu sính lễ ?”
Mẹ trai bỗng nhiên hỏi.
Tôi vừa mở miệng thì bà ta đã chặn ngang:
“Dì thấy nhà con cũng có điều kiện, nhà dì cũng không tệ, chung là môn đăng hộ đối, chuyện sính lễ thì bỏ qua đi ha.”
Tôi đứng hình tại chỗ.
Môn đăng hộ đối?
Mấy món ăn trước mặt khó nuốt đến mà cũng gọi là môn đăng hộ đối?
Bà ta điềm nhiên:
“Đừng thấy vợ chồng tôi nông mà xem thường, nhà còn nhiều đất, sau này mà giải tỏa là ít nhất cũng mấy trăm triệu tệ.”
Rồi bà lại tiếp tục khoe:
“Anh con với chị dâu giờ cũng thuộc hàng nhà giàu rồi đó.”
Nhưng cái cách bà vừa tranh đồ ăn khi nãy… chẳng giống người từng thấy giàu sang chút nào.
“Anh con ấy à, ở thành phố có công ty riêng, mỗi năm thu nhập vài chục triệu tệ.”
“Chị dâu con cũng có công việc rất đàng hoàng trên thành phố, sinh xong là đi lại.”
Chị dâu ngồi bên cạnh gật đầu tươi như hoa.
“Con trai dì lại là nhân tài tốt nghiệp Thanh Hoa – Bắc Đại, cho nên con lấy nó là gả cao rồi đấy.”
Nhìn cả nhà họ tự tin đầy mình, tôi không nhịn mà lên tiếng hỏi:
“Vậy à… thế công ty của cả tên là gì ạ? Để con xem con có từng nghe chưa.”
Anh ta khựng lại, thoáng chút căng thẳng.
“Em không tin lời mẹ à? Đòi điều tra lý lịch hả?”
Tôi , không đáp.
Anh ta hốt hoảng, vội vàng lấy điện thoại ra tra ảnh các kiểu để chứng minh.
“Nè, em xem đi, đây là công ty của – Công ty Công nghệ Hưng Thịnh. Là công ty xuyên quốc gia đó, mỗi năm lãi mấy chục triệu tệ!”
Tôi tấm ảnh công ty trên màn hình thì chết lặng.
“Đây là… công ty cả mở?”
Đây rõ ràng là công ty của ba tôi mà!
Anh ta gật đầu đầy tự hào:
“Đúng , giờ quen biết rất nhiều người có máu mặt. Nếu em cần giới thiệu việc thì cứ một tiếng.”
Cả nhà cũng đồng loạt gật gù phụ họa.
“Thế… có biết Hứa Viễn Trung không?”
Tôi ngập ngừng hỏi.
Anh ta cau mày:
“Không quen, ai ? Bạn em cũng muốn vào công ty à?”
Đó là ba tôi!
Chủ tịch kiêm cổ đông lớn nhất của Hưng Thịnh Công nghệ.
Giờ thì tôi chắc chắn một trăm phần trăm: ta đang bịa chuyện trắng trợn.
“Bạn của em nếu muốn vào thì phải cân nhắc lại,” hắn ta vừa sờ cằm vừa , “bên gần như đủ người rồi, không cần tuyển thêm. Nhưng nếu có quan hệ thì vẫn sắp xếp .”
Tôi sang Lý Vỹ, vẻ mặt ta không hề thay đổi.
Chẳng lẽ ta không biết người nhà mình đang dối trắng trợn?
Ngay sau đó, bố chồng lại bắt đầu khen chị dâu.
Nói chị dâu rất giỏi giang, môi trường việc cũng thuộc hàng đỉnh cao, rất có thể diện.
Chị dâu ngại ngùng.
“Đào Đào, còn con thì sao? Con đang gì ?”
Tôi bất ngờ nghẹn lời.
“Nó vẫn chưa tìm việc.”
Giọng Lý Vỹ mang theo chút châm chọc.
Chị dâu che miệng, ra vẻ kinh ngạc:
“À? Vậy hay là chị giới thiệu em vào công ty chị nhé?
“Chỗ chị môi trường tốt lắm, cây cối xanh mát, tiếp toàn người tầng lớp thượng lưu.”
Tôi chẳng còn tò mò gì về gia đình này nữa.
Anh cả còn bịa chuyện công ty, thì chị ta chắc cũng chẳng khá hơn.
Tôi lắc đầu.
“Không cần? Nhưng con cũng không thể cứ ở nhà mãi đâu.”
Mẹ chồng bắt đầu sốt ruột.
“Đúng đó, sau này còn phải mua nhà trả góp nữa kìa.”
Em Lý Vỹ tiếp lời:
“Chẳng lẽ chị muốn tôi lo hết? Để tôi một mình gánh cả khoản vay à?”
Tôi…
Lời lẽ của cả nhà như tát vào mặt tôi từng cái một.
Tôi không biết phải gì.
“Sau này em sẽ đi .”
Lúc này, Lý Vỹ dùng cùi chỏ thúc vào tôi:
“Em trước có đi xem nhà mà? Thấy thế nào rồi?”
Tôi chậm rãi lấy hình ra.
Anh cả nhạo:
“Cái này chẳng phải khu ở à? Em ngắm khu này á?
“Nhà ở đó giá mấy vạn một mét vuông, hai đứa cày mấy năm mới mua nổi?”
Lý Vỹ cũng liếc ảnh:
“Thực tế chút đi. Khu đó toàn nhà giàu, sớm bị mua hết rồi, gì còn chỗ.”
Căn nhà đó… là ba tôi mua cho tôi từ hồi tôi mười tám tuổi.
Bạn thấy sao?