9
“Anh Tần, em vô dụng lắm đúng không? Em chỉ muốn gì đó cho …”
“Em đã rồi mà! Em không giống Đường Uyển. Cô ấy quá mạnh mẽ, còn khi ở bên em, mới cảm thấy mình cần đến.”
“Vậy… em có thể trở thành người phụ nữ của không? Một người phụ nữ thật sự, một người cần đàn ông chở che…”
“Em…”
Tần Diễn nghẹn lời.
Sau vài tiếng xột xoạt, là tiếng Tô Kỳ nghẹn ngào.
“Có phải em chẳng có chút hấp dẫn nào? Em không xứng một người phụ nữ đúng nghĩa.”
“Đừng ! Anh cũng từng nghĩ đến, cơ thể em…”
“Em chịu !”
“Người em lạnh quá…”
“Trái tim em rất ấm. Anh nghe thử đi…”
…
Tiếng thở dốc và những âm thanh rên rỉ khe khẽ vang lên.
Tôi gồng mình tắt máy ghi âm, siết chặt chăn, rồi chìm vào giấc ngủ nặng nề.
Sáng hôm sau, ánh nắng chan hòa rọi vào phòng qua tấm rèm cửa.
Tần Diễn đang ngồi tựa vào đầu giường, vẫn mặc bộ đồ ngủ tối qua nhắm mắt, hô hấp đều đều.
Tôi cử khẽ, lập tức tỉnh dậy.
Anh vươn vai một cái thật dài:
“Vợ dậy rồi à? Em muốn ăn gì, cho nhé!”
Tôi ngẩn ra:
“Anh ngồi đây cả đêm à?”
Tần Diễn , dịu dàng cọ cọ mũi tôi:
“Bảo vệ vợ là trách nhiệm của mà.”
Tôi bật lạnh:
“Ha… ha…”
Tôi thật sự không nhịn nổi nữa, để lộ ra chút ý mang theo vẻ mỉa mai.
Tần Diễn có chút luống cuống, nét mặt không tự nhiên, vội vàng hỏi:
“Em sao thế? Sao kỳ lạ ?”
Tôi hít một hơi sâu, ép cảm xuống:
“Em đang chính mình. Đêm qua mơ thấy ngoại , trong mơ tức điên cả người. Ai ngờ ngoài đời, lại ngốc nghếch ngồi cạnh giường canh em cả đêm. Anh xem, có buồn không?”
Tần Diễn gượng, tránh ánh mắt tôi:
“Đừng suy nghĩ linh tinh, mơ thì ngược với thực mà. Anh đi nấu bữa sáng cho em.”
Nhìn Tần Diễn bỏ đi như chạy trốn, mặt tôi dần trầm xuống, cầm điện thoại gọi cho Hạ Băng.
“Cậu chuẩn bị tới đâu rồi?”
“Thu thập xong hết rồi. Nhưng tớ thấy mấy thứ đó mà tung ra thì cũng không bao nhiêu sóng gió đâu. Nếu mẹ chồng cậu can thiệp thì chưa đến một tiếng là dẹp sạch.”
“Yên tâm đi, rất nhanh thôi sẽ có chuyện mà bà ấy không thể dẹp nổi. Hôm nay, cậu đã bàn kỹ với người kia chưa?”
“Rồi, bàn xong hết rồi.”
“Tớ thật sự rất mong chờ xem một người từng dốc nửa mạng mình để ‘hiến dâng’ sẽ đối mặt với cảnh hạnh phúc chói mắt thế nào.”
Sau bữa sáng, tôi đề nghị đến bệnh viện của Tần Diễn để kiểm tra thai kỳ toàn diện.
Tần Diễn gật đầu:
“Phải chứ.”
10
Tần Diễn đi cùng tôi đến khoa xét nghiệm để lấy máu.
Từ xa, tôi trông thấy Tô Kỳ.
Chắc tối qua đã “vật lộn” không ít.
Trông ta yếu hơn cả lần trước, đến mức phải ngồi xe lăn. Nhưng trên mặt lại là nụ mãn nguyện.
Bước chân Tần Diễn khựng lại, đưa tay ra muốn kéo tôi:
“Hay là mình đi chỗ khác trước…”
Không đợi hết, tôi chủ khoác tay , gọi to:
“Tô Kỳ! Trùng hợp quá, em cũng đến lấy máu à?”
Tô Kỳ quay đầu lại, nụ trên mặt lập tức đông cứng.
Y tá đi cùng ta nhận ra tôi, reo lên:
“Ôi, đây chẳng phải là phu nhân viện trưởng sao! Hôm nay chị đến khám thai ạ?”
Chỉ trong chốc lát, các y tá, bác sĩ xung quanh đều tò mò ghé đầu ra .
“Trời ơi, là vợ viện trưởng thật kìa, xinh quá trời!”
“Nghe chị ấy là thạc sĩ tốt nghiệp trường danh tiếng, hiện tổng giám đốc ở Tập đoàn Tô thị đó!”
“Mẹ viện trưởng cũng rất quý chị ấy, giờ lại đang mang thai nữa, đúng là gia đình hạnh phúc viên mãn luôn.”
“Khí chất cũng không phải dạng vừa, đứng cạnh viện trưởng đúng là quá xứng đôi.”
Sắc mặt Tô Kỳ càng lúc càng tệ, hai tay siết chặt tay vịn xe lăn, cố chấp quay đầu đi, không câu nào.
Tôi khẽ thì thầm bên tai Tần Diễn:
“Cô ấy sao thế nhỉ? Em có chọc gì đâu mà khó chịu ?”
Tần Diễn không dám qua kéo tôi đi:
“Thôi đừng nữa, đi kiểm tra trước đã.”
Thấy chúng tôi bước tới, y tá vội đẩy xe của Tô Kỳ tránh sang một bên:
“Phu nhân, mời chị vào trước!”
Tô Kỳ run lên, ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, gào lên:
“Rõ ràng tôi đến trước! Tại sao phải nhường ta?”
Y tá giật mình, vội vàng giải thích:
“Chị ấy bận rộn công việc, mình có thời gian mà, chờ một lát nhé!”
“Không muốn chờ!”
Tô Kỳ gần như phát điên, nước mắt chảy ròng ròng:
“Tôi sắp chết rồi, thời gian còn bao nhiêu mà phải nhường! Người phải nhường là ta! Chính là ta!”
Tôi vội bước tới, dịu giọng an ủi:
“Đừng kích vì chuyện nhỏ thế này. Em lấy máu trước đi, có Tần Diễn ở đây rồi, ấy sẽ đợi em mà.”
Tưởng đâu lời dịu dàng sẽ giúp ta bình tĩnh lại.
Ai ngờ Tô Kỳ như bị chọc trúng dây thần kinh.
Cô ta bỗng đứng bật dậy, đưa tay đẩy mạnh tôi ra:
“Tránh ra!”
“A!”
Tôi hét lên, cả người ngã ngửa ra sau.
“Vợ ơi!”
Tần Diễn vội vàng đỡ lấy tôi, quay đầu giận dữ quát Tô Kỳ:
“Cô gì ! Vợ tôi đang mang thai đấy!”
Tô Kỳ lúc này mới nhận ra mình vừa chuyện ngu ngốc.
Nhưng thấy Tần Diễn tức giận vì tôi, ta lại uất ức đến mức bật khóc.
“Xin lỗi, vừa rồi em không kiểm soát … Em chỉ là… Anh đừng dữ với em như …”
Tần Diễn mặt mày u ám, không một lời, ôm tôi đi thẳng ra ngoài.
“Đi siêu âm trước đã!”
Tôi khẽ “ừ” một tiếng, ngoan ngoãn đi theo .
Sau khi kiểm tra xong, Tần Diễn chuẩn bị đưa tôi về nhà.
Vừa ngồi vào xe, Triệu Gia gọi tới.
“Viện trưởng, Tô lại lên sân thượng rồi ạ.”
Tần Diễn liếc tôi, giọng lạnh như băng:
“Nếu bệnh nhân định nhảy lầu thì gọi cảnh sát, không cần báo với tôi.”
Cúp máy, quay sang tôi, vẻ mặt đầy lo lắng:
“Em cảm thấy sao rồi? Còn hồi hộp không? Nếu không yên tâm thì ở lại viện vài ngày, mẹ con em là quan trọng nhất.”
Tôi vỗ nhẹ ngực, lắc đầu:
“Không sao đâu. Có ở bên, mẹ con em sẽ ổn cả thôi.”
Con người mà, luôn biết né cái để chọn cái lợi.
Tô Kỳ mất kiểm soát, đã trở thành mối đe dọa với tôi và đứa bé — đó là điều mà Tần Diễn không thể chấp nhận.
Theo hiểu biết của tôi về , sẽ phớt lờ Tô Kỳ một thời gian.
Nhưng… trên người Tô Kỳ có thứ mà Tần Diễn muốn.
Cuối cùng vẫn sẽ quay lại, sẽ tha thứ và tiếp tục bên cạnh ta.
Chỉ tiếc là — người sắp chết thì chẳng còn gì để mất nữa.
Tô Kỳ chắc chắn sẽ không để có cơ hội quay lại “nhẹ nhàng”.
Cô ta sẽ dùng cách đau đớn nhất, trực diện nhất, để ép Tần Diễn phải thừa nhận: người quan trọng nhất trong lòng là ai.
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?