5
Tôi lái xe vô định trên đường, đầu óc trống rỗng.
Điện thoại đổ chuông — là thân của tôi, Hạ Băng.
“Đường Uyển! Cậu có thai mà không thèm gì với tớ à? Tớ thấy phiếu khám của cậu rồi đấy nhé!”
Đúng … Tôi đang mang thai.
Ban đầu tôi định tạo bất ngờ cho Tần Diễn.
Không ngờ lại tặng tôi… một cú sốc.
Tôi buồn bã đáp lại một tiếng “Ừm.”
Hạ Băng lập tức phát hiện điều bất thường:
“Sao nghe giọng cậu như mất hồn thế? Cậu đang ở đâu ?”
Tôi vẫn chẳng có chút tinh thần:
“Vừa từ bệnh viện của Tần Diễn ra.”
Đầu dây bên kia bỗng im bặt vài giây.
Rồi giọng của Hạ Băng chậm lại, trầm hơn hẳn.
“Cậu biết hết rồi à?”
Tôi đạp phanh gấp.
“Cậu biết thật rồi!”
Dưới lầu bệnh viện nơi Hạ Băng việc, tôi đứng đó, mặt lạnh như băng.
Hạ Băng có chút chột dạ, cúi đầu hớp một ngụm cà phê.
“Cậu đừng tớ kiểu đó! Đúng là tớ biết chuyện của Tô Kỳ, tớ chưa bao giờ để tâm đến ta, càng không thấy cần phải với cậu. Ai ngờ tên Tần Diễn nhà cậu, bình thường thì kiểu vợ số một, mà sau lưng lại rung với một nhóc!”
Thìa khuấy nhẹ vào ly cà phê, từng vòng xoay chậm rãi.
Lớp latte art tinh xảo tan ra, vị đắng dần trào lên.
Tôi hít sâu một hơi, như thể đã chuẩn bị tinh thần.
“Nói đi.”
Dưới lời kể của Hạ Băng, tôi cuối cùng cũng biết mọi chuyện.
Trong một buổi giao lưu học thuật giữa các bệnh viện, Tần Diễn cờ gặp Tô Kỳ đang ngồi một mình trên sân thượng.
Hôm đó gió lớn, chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình của Tô Kỳ bay phần phật như cánh diều sắp đứt dây.
Chỉ một cái , đã khiến Tần Diễn nảy sinh cảm giác muốn che chở.
Anh ta bỏ luôn buổi hội thảo, ngồi cạnh ta suốt cả buổi chiều.
Hôm sau, lập tức chuyển Tô Kỳ về bệnh viện của mình, cho ở phòng tốt nhất, miễn toàn bộ chi phí điều trị.
Không những , còn liên tục liên hệ các chuyên gia về ung bướu, không tiếc tiền bạc để giúp ta kéo dài sự sống.
Tô Kỳ cảm đến rơi nước mắt, thậm chí còn công khai thể hiện cảm và sự ngưỡng mộ dành cho Tần Diễn.
Cô ta gọi là “người nhất” ngay trên tài khoản cá nhân.
Tần Diễn biết, và mặc kệ.
Khi Tô Kỳ phải cạo đầu vì hóa trị, Tần Diễn cũng cạo đầu theo.
Tối qua vì không chịu nổi tác dụng phụ, ta náo loạn cả tầng lầu.
Người trong viện đều biết ta đặc biệt, không ai dám to tiếng. Cuối cùng chỉ dám báo cho Triệu Gia, còn Triệu Gia lại báo với Tần Diễn.
Tần Diễn lập tức quay về, thức trắng đêm ở bên ta.
Hạ Băng kể càng lúc càng tức:
“Tô Kỳ vốn là bệnh nhân của bệnh viện bọn tớ. Tớ biết Tần Diễn nhà cậu tính lương thiện, thích mấy chuyện cứu người giúp đời.
“Tớ cứ nghĩ ảnh chỉ thấy thương vì ta còn trẻ mà mắc ung thư. Nếu tối qua không nhờ tớ trực ca, tận mắt thấy hai người ôm nhau cả đêm, tớ còn chẳng biết mọi chuyện đã đi xa đến mức nào.
“Nhưng chắc là hai người họ chưa xảy ra gì đâu, với trạng sức khỏe của Tô Kỳ, không chịu nổi đâu.”
Tôi nhắm mắt lại, day trán, cố ép nước mắt quay trở vào.
Hạ Băng hít một hơi, chậm rãi :
“Thật lòng đấy, nếu cậu vẫn còn Tần Diễn thì coi như không biết gì cả. Với thân phận và địa vị của ta, có bao nhiêu người phụ nữ muốn lao vào chứ?
“Tô Kỳ bị ung thư gan giai đoạn cuối, không sống bao lâu nữa đâu. Đợi ta đi rồi, hai người lại trở về như trước thôi.”
Tôi khổ:
“Làm sao mà trở lại như xưa? Tự lừa mình dối người sao?”
Hạ Băng thở dài:
“Đường Uyển, cậu đừng quên, tất cả những gì cậu đang có hiện tại đều là nhờ Tần Diễn. Nếu thật sự trở mặt với ta, cậu sẽ mất trắng.”
6
Tôi gặp lại Tần Diễn vào thời điểm tuyệt vọng nhất của đời mình.
Năm tốt nghiệp thạc sĩ, tôi vừa mới vào ở công ty của gia đình.
Chưa kịp ổn định, scandal về nhân và con riêng của bố tôi bị phanh phui.
Chưa đợi tôi và mẹ kịp phản ứng, ông ta đã ôm hết tài sản bỏ trốn cùng người và đứa con riêng.
Chỉ còn lại một cái vỏ công ty và khoản nợ lên đến hàng trăm triệu.
Mẹ tôi không chịu nổi cú sốc, đã nhảy lầu tự sát.
Tôi, vừa mới ra trường, phải gánh cả đống hỗn loạn đó.
Chủ nợ đâu có để yên cho tôi.
Chặn cửa, tạt sơn, đe dọa…
Thậm chí còn hăm dọa: nếu không trả tiền, sẽ bán tôi vào chốn ăn chơi.
Tôi trốn trong nhà, không dám bước chân ra ngoài nếu không thật sự cần thiết — vẫn bị phát hiện.
Giữa ban ngày, hai gã đàn ông to lớn lôi tôi lên một chiếc xe đen…
Trong lúc tôi tuyệt vọng nhất, một chiếc Porsche lao đến, đâm thẳng vào chiếc xe đen kia.
Tần Diễn bước xuống từ xe, cứu tôi ra khỏi đó.
“Đường Uyển, đừng sợ, về rồi đây!”
Tôi và Tần Diễn từng nhau hồi đại học.
Sau đó đi du học.
Tôi không chịu nổi xa, giận dỗi chia tay.
Không ngờ lần gặp lại, tôi lại thảm đến mức này.
Nhưng tôi biết, là chiếc phao cứu sinh cuối cùng của tôi.
Tôi nép vào lòng , nghẹn ngào cầu xin:
“Tần Diễn, cứu em với…”
Tần Diễn siết chặt tôi trong vòng tay:
“Yên tâm, có ở đây rồi!”
Anh thay tôi trả hết mọi khoản nợ.
Chúng tôi vì thế mà tái hợp.
Hai năm sau, Tần Diễn tìm cha tôi, bắt cả ba người họ từ nước ngoài về giao cho tôi xử lý.
Tôi không gì tàn nhẫn.
Tôi chỉ lấy lại tất cả những gì thuộc về mình, rồi dùng tên con riêng của ông ta vay khoản nợ nặng lãi khổng lồ — sau đó thả cả ba người ra.
Sau đó không lâu, Tần Diễn cầu hôn tôi.
Tôi chỉ hỏi một câu:
“Anh có phản bội em không?”
Khi đó, ánh mắt kiên định, giọng chắc nịch:
“Tuyệt đối không!”
Tôi không do dự, đeo nhẫn cưới vào tay.
Sau khi kết hôn, mẹ chồng tôi rất xem trọng học vấn và năng lực của tôi, ra sức đề cử tôi vào trong tập đoàn.
Tôi biết ơn bà, nên dốc lòng việc, muốn lấy công chuộc nghĩa.
Hai năm nay tôi đã tạo chút thành tích, mẹ chồng càng thêm tín nhiệm, thậm chí có ý bồi dưỡng tôi người kế thừa.
Nhưng ánh mắt Tần Diễn tôi lại dần thay đổi.
Sau nhiều năm sống cùng , tôi hiểu có chút tính “ hùng chủ nghĩa”.
Khi tôi dần mạnh mẽ, có thể sánh vai cùng , lại đánh mất cảm giác chinh phục.
Anh vẫn tôn trọng tôi, tôi, trong lòng đã để trống một khoảng.
Nhận ra điều đó, tôi tự kiểm điểm lại bản thân.
Tôi học cách hạ mình, chuyển dần trọng tâm về gia đình, không còn cắm đầu tăng ca thâu đêm, những buổi xã giao có thể từ chối thì từ chối.
Người ta vẫn , cha là hùng của con cái.
Tôi muốn sinh cho một đứa trẻ, lấp đầy khoảng trống trong lòng .
Nhưng Tần Diễn lại không chờ nữa.
Không chờ nổi để trở thành hùng trong lòng người khác.
Bạn thấy sao?