Cảnh Đẹp Hữu Tình – Chương 11

17

Thật giống như một câu chuyện .

Khi ta thích hắn, hắn lại như không thấy. Ta chạy đi, hắn lại hắn thích ta.

Ta lùi lại một bước, hắn nắm chặt cổ tay tôi, sợ ta sẽ rời đi: "Niên Niên, ta, Lương Tụng, sẵn sàng chịu , cho đến khi nàng nguôi giận."

Trong mắt hắn có ánh nước, trời âm u mưa phùn rơi xuống.

"Sau khi nàng chec, ta sống dựa vào những bức tranh của nàng, mỗi lần thấy đều đau đớn như bị kim đâm, nàng đã vẽ tổng cộng bốn trăm mười hai bức. Từ ngày trọng sinh ta không thể ngủ, nàng đi xa không biết tung tích, mỗi ngày ta ở trong thư phòng viết rất nhiều thư chờ nàng trở về mở ra, ta ra ngoài tìm nàng, trên đường đi bị thương, ta càng hối hận ngày đó nàng đã đau đớn như thế nào..."

Có vẻ như hắn không thể tiếp, thở hổn hển nghẹn ngào: "Niên Niên, ta muốn chờ nàng trở lại, ta sẽ mọi điều nàng muốn , mỗi cảnh nàng đã vẽ, chúng ta đều có thể thực hiện."

Lương Tụng dường như đã trầm uất từ lâu, lúc này cuối cùng cũng bùng nổ, nước mắt hắn theo mưa rơi xuống, hốc mắt đỏ hồng, giống như cảnh mà ta thấy trước khi bị ngựa giẫm chec.

Hắn nắm lấy cánh tay ta hơi run rẩy: "Niên Niên, chỉ cần nàng tha thứ cho ta, nàng muốn gì cũng ."

Tiểu hầu gia kiêu ngạo và sáng ngời như thực sự hiếm thấy lại hạ mình như thế. Ta trong lòng lại nghĩ đến tất cả những gì ta đã phải chịu khi thích hắn. Vậy thì, hắn một lòng một dạ đối tốt với ta, có phải cũng nên chịu đựng những điều tương tự mới coi là công bằng?

Ta nén lại những nghi vấn trong không ra, nhanh chóng suy nghĩ, trong đầu thoáng chốc đã vén mây mù, tim đột nhiên đập rất nhanh.

Ta nắm lấy cánh tay hắn, trong ánh mắt ngỡ ngàng và vui mừng của hắn, nén lại sự phấn khích mở miệng: "Bất kỳ điều gì?"

Hắn nghiêm túc gật đầu: "Bất kỳ điều gì."

"Vậy ngươi có phải sẽ giúp ta không?" Ánh mắt hắn lóe lên: "Giúp?"

Ta vào mắt hắn: "Đúng, giúp, giống như ngươi đã giúp tỷ tỷ lúc đầu, giúp ta."

Hơi thở của hắn trở nên rối loạn, không thể tin : "nàng..."

Hắn lùi lại nửa bước, ta tiến lên, hiếm khi mạnh mẽ : "Tiểu hầu gia không phải thích ta sao? Ngươi thích tỷ tỷ thì có thể giúp tỷ ấy, sao lại không thể giúp ta?"

Người hắn hơi lảo đảo, bị ta ép sát, cho đến khi dựa vào cây, hơi thở hỗn loạn: "Vô lý!"

Ta : "Lúc đầu cưới người đã có hôn ước với tỷ tỷ không phải là vô lý sao? Tiểu hầu gia, nếu ngươi thích ta thì hãy giúp ta đi."

---

18

Khi ta trở về từ sân sau, quần áo đều bị ướt, có một người không đứng ở nơi trú mưa cũng không cầm ô, để cho mình bị mưa dội ướt sũng, vết thương lại cần phải băng bó lại.

Ta kéo Vân Khai vào dưới mái hiên, cậu ấy rất nghe lời, ta chỉ cần kéo nhẹ một cái là đã đi theo ta.

"Tại sao không trú mưa?"

Khuôn mặt của Vân Khai tái nhợt, không có chút huyết sắc.

"Cố ý, để tỷ đau lòng."

Vân Khai đôi khi thật sự khiến người ta khó mà đối phó, ta đẩy cậu ấy vào phòng, như an ủi một con cáo hoang đang nhõng nhẽo, để cậu ấy đi thay quần áo. Còn ta thì không thể chờ đợi nữa mà đi tìm Trình tiên sinh.

Bị mưa ướt không kịp thay y phục, đến đêm cơ thể ta bắt đầu cảm thấy khó chịu, sốt cao không dứt, đại phu đến cũng không có cách nào. Họ suốt đêm ở bên giường tôi, bác sĩ bất lực, bảo họ chuẩn bị hậu sự cho tôi.

Ta nhắm mắt lại trên giường, cảm thấy Vân Khai nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, toàn thân run rẩy, gọi ta: "Tỷ, Yến Hoàn..."

Giọng ngập tràn hoảng loạn và sợ hãi.

Bảy ngày sau, tiểu hầu gia mang theo một bình gốm, cùng với mấy hạ nhân của Yến gia trở về kinh.

Nhị tiểu thư nhà họ Yến qua đời vì bệnh cấp tính, t.h.i t.h.ể hỏa táng và tiểu hầu gia mang về chôn cất.

Tiểu hầu gia có phẩm hạnh thẳng thắn, thêm vào đó là dáng vẻ thất thần khi trở về kinh, không ai nghi ngờ điều này.

Chuyện này chỉ xôn xao ở kinh thành vài ngày rồi cũng qua đi.

Ta như con tằm thoát xác, Trình tiên sinh và Thu Thủy chúc mừng ta, chỉ có Vân Khai là không thèm để ý đến ta.

Ta liền đến bên cạnh hỏi cậu ấy, ban đầu cậu ấy không muốn , sau mới nghiêm mặt lên tiếng: "Tại sao không cho ta biết?"

Cuối cùng cậu ấy cũng không thể hung dữ nổi, chữ đầu tiên có khí thế, chữ thứ hai lại dừng lại, tiếp theo chỉ toàn là ấm ức.

Ta có chút áy náy: "Diễn kịch, càng ít người biết càng tốt."

Ta kéo kéo tay áo của cậu ấy: "Đừng giận."

Yết hầu của cậu ấy chuyển , thở dài một hơi: "Tỷ biết ta không thể giận tỷ."

Cậu ấy dừng lại một chút: "Ta chỉ sợ."

Vân Khai nghiêng đầu ta, đôi mắt tập trung và sâu lắng: "Không ai có thể đảm bảo mình sẽ không bao giờ mất đi, ta sợ tỷ cũng không còn, ta phải sao? Chính tỷ đã vực ta dậy, nếu tỷ không còn, ta..."

Ta : "Đệ có con đường của riêng mình."

Giọng ta chưa dứt, cậu ấy đã lắc đầu: "Nhưng không có tỷ, thì không có ý nghĩa."

Lông mi của cậu ấy nhẹ rung như cánh bướm. Ta không tự chủ mà mím chặt môi, muốn đến gần cậu ấy hơn, không gian dường như chỉ còn tiếng đập dồn dập của trái tim trong lòng ngực.

"Tương lai, dù núi sông có xa, chúng ta vẫn có thể cùng nhau trải qua."

-HẾT-

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...