16
“Ha, chúng tôi gì à? Chúng tôi chỉ muốn thể hiện cảm một chút thôi. Đã lâu rồi không gặp ai, nên hơi kích ,” tôi cố gắng gượng, vừa giải thích vừa bám chặt vào Mặc Ngôn, không cho có cơ hội bỏ tôi ra.
Họ chỉ biết lắc đầu ngao ngán, đặc biệt là kia, còn hơi nhếch môi: “Vậy… hai người có muốn đi cùng chúng tôi không? Chúng tôi đã thiết lập khu an toàn, nơi đó không có tang thi.”
“Không cần!”
“Chúng tôi rất an toàn, không muốn phiền mọi người.” Tôi vội vàng xua tay từ chối, rồi kéo Mặc Ngôn thì thầm: “Đi thôi, nếu không họ sẽ , em sẽ chết cùng .”
Anh tôi chăm . Tôi cũng , rôi biết, trong những lúc như thế này, tôi luôn thắng .
Cuối cùng, vẫn bế tôi lên và rời đi.
Bọn họ không đuổi theo. Khi tôi ngồi vào xe, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng, chúng tôi về lại biệt thự.
Tôi đóng cửa, kéo rèm lại rồi tức giận Mặc Ngôn. Anh dám bỏ tôi lại ư? Làm sao dám? Có lẽ tôi đã quá tốt với , khiến quên mất rằng tôi mới là nóc nhà.
“Anh định bỏ em lại, phải không?”
“Anh đã không thể chờ đợi để đẩy em cho người khác, đúng không?”
Tôi từng bước tiến tới, Mặc Ngôn lùi lại, cho đến khi lưng chạm vào tường. Hai tay bất lực giơ lên, như muốn ngăn tôi lại.
“Em đã nhận ra từ lâu rồi. Anh cố ý giữ khoảng cách với em, chỉ để chờ hôm nay, để có thể đẩy em đi.”
Tôi câu cuối cùng, đầy giận dữ, đẩy mạnh tay lên ngực .
Anh dám sao? Không thèm hỏi ý kiến tôi mà tự tiện quyết định như thế.
Mặc Ngôn lắc đầu, cố gắng giải thích, phát ra những tiếng “ư ử”, muốn với tôi giữa người và tang thi vốn không có tương lai.
Tôi có nghe theo không?
Ai cũng biết lý, thực hiện hay không mới là vấn đề.
Tôi lập tức nhón chân hôn lên môi .
Rất lạnh.
Không có chút nhiệt độ nào.
Bốn mắt nhau, đôi mắt nhanh chóng đỏ rực lên đáng sợ.
17
Tôi chẳng quan tâm đến huống, liều lĩnh đưa lưỡi ra. Còn cắn nữa!
Ai chỉ có tang thi mới biết cắn người? Tôi cũng có thể cắn, cắn đến sứt cả môi . Mùi máu tanh nhè nhẹ lan tỏa giữa hai đôi môi.
Tôi đúng là kẻ điên, trong giây phút này, tôi chỉ muốn bản thân cũng biến thành tang thi.
Anh bỗng nhiên đẩy mạnh tôi ra. Tôi không kịp đề phòng, ngã phịch xuống đất, còn ánh mắt đã ngập tràn sắc đỏ máu.
Anh quay người định rời đi.
Tôi lập tức lao tới, ôm chặt lấy chân : “Anh không đi! Em không cho phép đi.”
Tôi vốn là người bướng bỉnh, đã ai thì cho dù người đó có biến thành tang thi, tôi cũng chẳng thấy có gì là lớn lao cả.
Biến thành tang thi thì sao chứ? Vậy thì chúng ta cùng đi cắn người!
Dù có bị bắn nát đầu, chúng ta cũng sẽ cùng bị bắn nát đầu!
Giả sử nếu chết đi có thể biến thành ma, chúng ta vẫn có thể tay trong tay cùng bước qua cầu Nại Hà.
Thân hình Mặc Ngôn cứng đờ, không nhúc nhích.
Tôi ngước lên , nước mắt đã khiến tầm nhòe đi: “Em xin đấy, đừng đi, em không muốn đi.”
Anh lắc đầu.
Anh thật sự đã lắc đầu.
Rõ ràng đã hứa sẽ ở bên nhau suốt đời, hứa sẽ mãi mãi không rời xa nhau, mà mới chỉ vài năm, đã muốn bỏ tôi lại.
“Tốt thôi, cứ đi đi. Anh bước ra khỏi cánh cửa này, tôi sẽ tìm một tang thi khác cắn tôi.”
Tôi buông tay, đứng dậy, chống nạnh, giận dữ quát lên.
Tên này thật sự chỉ ăn cứng không ăn mềm.
Tôi không tin, với cái tính ngang ngạnh của mình, tôi không thể khuất phục.
“Đi đi!”
“Anh đi đi!”
Anh không di chuyển nữa. Tôi thấy vẫn đứng im đó, bèn mở toang cánh cửa: “Ra ngoài đi, từ nay chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa. Dù tôi có biến thành tang thi, tôi cũng tuyệt đối sẽ không liếc một lần nào nữa!”
Anh không đi, đôi mắt đỏ ngầu chằm chằm vào tôi, dữ dằn vẫn không bước đi nửa bước.
Tôi còn dữ hơn , nghiến răng nghiến lợi: “Đi nhanh đi, đừng lãng phí thời gian ở đây, tôi còn phải chuẩn bị để quyến rũ tang thi khác.”
“Rầm!”
Cửa bị đập mạnh đóng sập lại.
Tên này không đi nữa, còn cau có đứng chắn trước cửa, không cho tôi ra ngoài.
“Ôi trời ơi…”
Tôi ôm bụng, ngồi sụp xuống đất, giọng yếu ớt: “Vừa rồi tôi ăn phải máu của , có lẽ tôi cũng sắp biến thành tang thi rồi.”
18
Mặc Ngôn lộ rõ vẻ sững sờ, hoảng hốt cúi người xuống tôi.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi liền ôm lấy cổ rồi hôn mạnh.
Muốn bỏ rơi tôi ấy à, đừng hòng! Cho dù là tang thi, tôi cũng đã nhận định !
Lần này thật sự là trong cái rủi có cái may.
Tôi phát hiện ra chúng tôi có thể hôn nhau mà tôi vẫn không bị biến đổi.
Có lẽ là phải để tang thi cắn mới bị nhiễm virus.
Mặc Ngôn không cắn tôi, nên tôi không bị nhiễm virus tang thi.
Điều này thật sự là một phát hiện lớn!
Thế là tôi bắt đầu việc “gặm” Mặc Ngôn hàng ngày. Chỉ cần không ý, tôi liền lập tức nhào tới hôn .
Ban đầu còn tránh né, sau đó thì đành phải chịu đựng, để mặc tôi muốn gì thì .
Cuộc chiến phản công của loài người diễn ra rất nhanh.
Sáng sớm, khi tôi còn đang ngủ say, bỗng nghe thấy tiếng còi vang lên bên ngoài.
Khu vực này đã dọn sạch tang thi, chúng tôi – những người sống sót – cầu đến khu vực cộng đồng để đăng ký và có thể nhận miễn phí các nhu yếu phẩm cần thiết.
Khi tôi đến nơi, hàng dài người đã xếp hàng, ai cũng phấn khích, không giấu niềm vui trên khuôn mặt. Tuy nhiên, vẫn có không ít người không thể nở nụ , trong mắt họ đã mất đi ánh sáng.
“Này, , tôi gặp rồi phải không? Sao chỉ có mỗi mình thế?”
Khi tôi đang xếp hàng, dì phía trước bỗng quay đầu lại, nở nụ thật tươi.
“Hả?”
Tôi ngơ ngác.
“Tôi phải cảm ơn chồng đấy, chính cậu ấy đã cứu tôi, cậu ấy còn dọn sạch toàn bộ tang thi ở khu vực này nữa, thực sự là một người tốt.”
“À phải rồi, cậu ấy là chồng đúng không?”
“Có lần thấy hai người đi cùng nhau, còn cùng lên một chiếc xe nữa.”
Dì tiến tới nắm chặt tay tôi, giọng khá lớn.
Mọi người xung quanh bắt đầu ý, xì xào bàn tán về thanh niên.
Cái người cầm rìu chém tang thi ấy.
Mặc áo sơ mi trắng, mỗi lần xuất hiện đều sạch sẽ tinh tươm.
Nhưng khi rời đi toàn thân đã đẫm máu bẩn.
Nhưng khi xuất hiện lần nữa, lại sạch sẽ như mới, trông còn rất đẹp trai nữa.
“Đúng, đúng , ấy là chồng tôi. Anh ấy không thích chen chúc chỗ đông người, nên tôi đến đăng ký thay cho ấy.”
Khuôn mặt tôi tràn đầy nụ , không thể che giấu niềm tự hào và kiêu hãnh. Chồng tôi chém xác sống rất giỏi, chỉ cần một nhát rìu là hạ gục, đúng là chiến thần.
“Ôi, là à, tôi là Mạc Tử. Chúng ta đã từng gặp nhau rồi đó!”
Là lần trước. Cô ấy là nhân viên duy trì trật tự, vừa thấy tôi đã lộ vẻ vui mừng.
“Chào , tôi là Tiểu Y.”
Thật ra trong lòng tôi có chút bất an, sợ bọn họ phát hiện Mặc Ngôn là xác sống. Nhưng ấy chẳng có vẻ gì khác thường, nụ vẫn rạng rỡ, thậm chí còn chủ bắt tay tôi.
Bên cạnh, dì lớn tuổi hớn hở to với Mạc Tử: “Chồng ấy lợi lắm, khu vực này ít xác sống như đều nhờ chồng ấy chém sạch cả, ngay cả mạng già của tôi cũng là nhờ chồng ấy cứu sống.”
“Ồ, thật sao?”
Mạc Tử về phía tôi. Lúc này, mặt tôi đỏ bừng, cảm thấy càng thêm bối rối: “Tôi không có mặt lúc đó, chuyện cứu người chắc chỉ là cờ thôi.”
Thật sự, lúc này không thể khoa trương quá. Lỡ bọn họ muốn gặp Mặc Ngôn thì sao, hoặc nếu bọn họ thiếu người, định gọi Mặc Ngôn đi chém xác sống thì biết thế nào. Dù thế nào, Mặc Ngôn cũng không thể lộ diện.
“Sao có thể là cờ , bé này thật khiêm tốn quá. Trước đây chúng tôi sống ở khu Phong Kiều, xác sống đông nghịt, chẳng ai dám ra ngoài, đến cả tiếng cũng không dám phát ra. May là chồng ấy ngày nào cũng ra ngoài chém xác sống, đặc biệt vào buổi tối, còn đến từng nhà đưa nước và thức ăn cho chúng tôi. Đây đâu phải là cờ, mà là hùng đấy!”
“Phải đó, mạng cả nhà tôi cũng nhờ cậu ấy cứu.”
“Nhà tôi cũng . Nếu không có cậu ấy đưa thức ăn, chúng tôi sớm đã chết đói rồi, chưa kể cậu ấy còn quét sạch đám xác sống nữa.”
“Đúng rồi, nếu không có cậu ấy, gia đình chúng tôi cũng chết mất.”
Bạn thấy sao?