7
Tôi sợ hãi rụt cổ lại.
Anh ấy sa sầm mặt, ném đồ xuống, tác đóng cửa rất nhẹ nhàng.
“Anh à.”
Tôi chạy lại.
Cửa đã bị khóa, chỉ có thể thấy ấy đang quay lưng về phía cửa qua lỗ mèo.
Hai con zombie lao tới.
Anh ấy nhấc rìu lên, một nhát một con, bạo lực và tàn nhẫn.
“Anh à, em nhớ .”
Tôi mếu máo, mũi cay xè, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Tấm lưng ấy cứng đờ, rất lâu không quay đầu lại, chỉ nắm chặt cây rìu.
Anh ấy vẫn không muốn gặp tôi.
Tôi cảm thấy có lẽ ấy sợ không kiểm soát mà cho tôi.
Bên ngoài hoàn toàn là một thế giới người ăn thịt người.
Trong những ngày đầu, vẫn còn lác đác nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của con người.
Bây giờ hầu như không còn nghe thấy tiếng người nữa.
Chỉ có tiếng gầm gừ thấp của zombie, cùng với tiếng nhai xương lách cách.
Điện cũng đã tắt từ lâu.
Đến ngày thứ tám, ngay cả nước máy cũng không còn chảy ra máu nữa.
Mặc Ngôn vẫn liên tục mang đồ vào nhà.
Đủ loại đồ ăn đồ dùng, phòng khách đã chất đầy ních.
Anh ấy vẫn canh gác ở cửa.
Zombie ở hành lang đã bị ấy dọn sạch, ngay cả khi tôi chuyện, cũng không thấy có zombie nào xông ra, yên tĩnh đến mức khiến người ta lo lắng.
“Anh à, hết điện rồi, mấy miếng thịt mang về đều bị thối hết rồi.”
Tôi ghé vào cửa chuyện với ấy.
Mặc Ngôn không quay đầu lại, cũng không đáp lời, từ khi biến thành zombie, ấy không còn chuyện nữa, có lẽ đã mất khả năng ngôn ngữ, tôi biết ấy vẫn nghe hiểu những gì tôi .
Ngày thứ mười lăm của tận thế.
Zombie trong tòa chung cư này đã bị Mặc Ngôn xử lý sạch sẽ, ngay cả xác chết trên mặt đất, cùng với những cái đầu nổ tung cũng đều biến mất.
Anh ấy vẫn không chịu gặp tôi, chỉ biết lén lút nhét đồ vào phòng mỗi ngày, chỉ đứng ngoài cửa mà không vào.
Tôi có thể để ấy như sao?
Zombie đã hết rồi, hai chúng tôi sống tốt với nhau không sao?
Sáng sớm hôm đó.
Tôi nấp sau cửa, thấy ổ khóa cuối cùng cũng nhẹ nhàng xoay .
Bàn tay xanh xám của ấy thò vào.
Tôi lập tức nắm lấy: “Ha ha, xem lần này em có bắt không nào.”
8
Tay ấy lập tức cứng đờ.
Tôi qua, đối diện với đôi mắt đỏ ngầu như nhuốm máu của ấy, chằm chằm vào tôi, mang theo ham muốn khát máu.
“Anh!”
Dù đã có chuẩn bị tâm lý, tôi vẫn sợ hãi rụt cổ lại.
Tiếng gọi run rẩy.
Anh ấy chằm chằm tôi, như thể cả một thế kỷ dài đằng đẵng.
Đột nhiên, ấy đẩy mạnh tôi ra, đóng sầm cửa lại.
“Rầm!”
Âm thanh vang vọng trong đêm đen, như sấm sét rung màng nhĩ.
“Anh à, mở cửa đi.”
Tôi đập cửa, qua lỗ mèo, chỉ thấy tấm lưng của ấy.
Không có phản hồi, chỉ cứng đờ như một bức tượng, bảo vệ ngôi nhà của chúng tôi.
“Ôi!”
Tôi ôm bụng, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn: “Ôi ôi, bụng em đau quá, ơi bụng em đau…”
Cuối cùng ấy cũng quay lại, qua lỗ mèo, có thể thấy ấy đang chằm chằm vào cánh cửa.
“Ui da…”
“Đau quá…”
“Anh ơi…”
Tôi từ từ trượt xuống, nằm trên sàn, giọng ngày càng yếu ớt.
Thật đấy…
Tôi sắp chết rồi, nếu không vào cứu tôi, tôi sẽ thực sự tắt thở mất.
Chỉ một giây sau khi tôi ngừng kêu.
Ổ khóa xoay , tôi vội vàng nhắm mắt lại, nằm bất ở đó.
Anh ấy bước vào.
Càng lúc càng đến gần, tôi có thể ngửi thấy mùi bạc hà nhè nhẹ trên người ấy.
Gã này còn tắm rửa nữa à?
Đây tuyệt đối không phải mùi sữa tắm nhà chúng tôi.
“Ồ… đi tắm ở ngoài à, có phải lén đi dắt chó không?”
Tôi chợt mở mắt nhào tới, một tay túm lấy cổ áo ấy, tay kia sờ nắn lung tung khắp người, thịt cứng đờ, không có nhiệt độ, tuyệt đối không phải cái lạnh thấu xương đó.
Còn về việc dắt chó, đó là một câu giữa chúng tôi.
Rất lâu trước đây, chúng tôi đã cùng xem một chương trình giải trí bắt gian, nam chính lấy cớ đi dắt chó để ra ngoài tìm phụ nữ ăn chơi.
“Làm gì ?”
“Nhìn chằm chằm em gì?”
“Nói đi, có phải có người khác ở ngoài rồi phải không?”
“Lén lút đi tắm ở ngoài?”
“Không về nhà cũng chẳng quan tâm em, có phải không còn em nữa?”
Tôi quặp hai chân lên hông ấy, ôm chặt như con gấu túi, sợ gã này lại đẩy tôi ra rồi chạy mất dạng.
9
Anh ấy đứng yên như trồng cây, đôi mắt đỏ ngầu chằm chằm vào tôi.
“Làm gì ? Đừng tưởng trừng mắt là em sợ nhé.”
Tôi giơ tay lên, đưa cánh tay sát miệng ấy: “Có gan thì cắn đi, cắn em, em sẽ biến thành zombie rồi cũng cắn lại .”
Anh ấy quay đầu đi không tôi, cũng không hé răng, cứng đờ người đứng như khúc gỗ, dường như đang im lặng phản đối.
Ồ không phải, là đang cố kiềm chế.
Cái vẻ thèm thuồng đầy ắp đó, dù quay mặt đi vẫn có thể cảm nhận .
“Sao không để ý đến em?”
“Có phải không còn em nữa?”
“Ồ, có phải đã móc nối với mấy zombie cùng loại ở ngoài kia rồi phải không?”
“Các người cùng nhau lang thang trong đêm, cùng nhau gặm thịt người, gặm xong rồi cùng nhau đi tắm, có nhiều đề tài chung hơn phải không?”
Tôi càng lúc càng to, ấy từ từ quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu lộ vẻ bất lực, cứng đờ người lắc đầu từ từ.
Còn muốn chối à?
Tôi áp sát vào cổ áo ấy, rồi đến cổ ấy hít hà thật mạnh, lại tiến lên hôn lên má: “Mùi trên người không đúng, như thể là mùi nước hoa của người khác.”
Anh ấy chỉ chằm chằm tôi, vẻ đỏ ngầu trong mắt dần tan biến, có vẻ như bị tôi phiền đến mức không còn thèm thuồng nữa, còn lộ ra chút căng thẳng.
Tôi trừng mắt ấy: “Anh không thành thật khai báo, em sẽ không tha cho đâu.”
Anh ấy há miệng, không phát ra tiếng, lộ ra hàm răng trắng nhởn.
Tôi cứ áp sát, ấy theo bản năng ngả người ra sau, tránh cái miệng đang áp tới của tôi.
“Anh thật sự không còn em nữa, trước kia luôn chủ hôn em, giờ lại tránh né, đã ừm… đã thay lòng đổi dạ rồi…”
Tôi ôm mặt thút thít, len lén trộm biểu cảm của ấy qua kẽ tay.
Anh ấy vẫn đang trừng mắt tôi, kiểu không chớp mắt ấy, cũng không hé răng, chỉ đứng yên lặng ở đó, như một cọc gỗ .
Rất lâu sau…
Khi tôi sắp không thể giả vờ nữa, ấy đột nhiên cúi đầu, môi khẽ chạm vào trán tôi, rồi lại vội vàng rời đi.
10
Tôi lén ấy, người tôi mắt đã đỏ lên, lộ vẻ thèm thuồng đầy ắp.
Tôi biết ấy muốn gặm tôi, như người đói cực độ đối diện với miếng thịt nướng béo ngậy.
Ai mà chịu nổi chứ, đổi lại là tôi, chắc chắn sẽ lao tới cắn một miếng thật mạnh.
“Anh à.” Tôi ôm lấy cổ ấy, “Em biết em rất hấp dẫn, chúng ta phải nghiên cứu xem sao giải quyết cái cảm giác thèm thuồng này, nếu không sau này sao ở cùng nhau, chẳng lẽ định canh gác ở cửa mãi sao?”
Anh ấy chịu thì tôi cũng không chịu đâu, tôi đã quen phải ôm ấy ngủ rồi.
Đặc biệt là trong tận thế.
Những ngày này, tôi nằm một mình khó ngủ, người già đi mấy tuổi rồi.
Tôi kéo ấy ngồi xuống ghế sofa, ấm ức kể cho ấy nghe, những ngày qua tôi đã ghé vào cửa qua lỗ mèo để thấy ấy như thế nào, chỉ có thể thấy một bóng lưng, thật là đau lòng quá.
Mặc Ngôn rất im lặng, thực ra trước khi biến thành zombie ấy cũng là một người rất trầm lặng, bây giờ càng thêm im lìm, còn quay mặt đi không tôi.
Thế thì tôi không thể chịu nữa, trực tiếp hai tay nâng mặt ấy bắt quay lại.
Bốn mắt nhau.
Mắt ấy càng lúc càng đỏ, như thể nhuốm máu .
Đột nhiên.
Anh ấy đẩy tôi ra, chạy ra ngoài, một lần nữa đóng chặt cửa lại.
“Anh à.”
Tôi ghé vào cửa, ra ngoài qua lỗ mèo.
Anh ấy quay lưng về phía cửa, cơ thể đang run rẩy, tay đã nắm chặt thành nắm .
Anh ấy đang kiềm chế, đang cố gắng kìm nén cái ham muốn muốn tổn thương tôi đó.
Tôi gõ gõ cửa: “Anh à, nếu muốn cắn em, thì cắn đi, chỉ đau một chút thôi, em chắc chắn sẽ không kêu thảm thiết đâu, như em sẽ biến thành zombie, cùng lang thang rồi cùng nhau tắm.”
Cơ thể ấy cứng đờ, đột ngột quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu chằm chằm vào tôi.
Qua lỗ mèo.
Tôi cũng có thể cảm nhận sự tức giận của ấy, ấy đang nổi giận.
11
“Gừ gừ…”
Anh ấy đột nhiên phát ra tiếng gầm như dã thú, quay người chạy mất.
“Anh ơi!”
Tôi gọi ấy, ấy thậm chí không quay đầu lại, biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Chạy mất rồi.
Mặc Ngôn bỏ chạy trong hoảng loạn.
Tôi ghé vào cửa đợi mãi, hơn hai tiếng đồng hồ ấy vẫn chưa về.
Chân tôi tê hết cả rồi, muốn ra ngoài tìm ấy lại không dám, chỉ có thể dựa vào cửa từ từ trượt xuống, nước mắt không kiểm soát mà rơi xuống.
Chẳng lẽ Mặc Ngôn thật sự sẽ chạy mất như , không quay lại nữa sao?
Biết thế này tôi đã không trêu chọc ấy.
Biết rõ người ta đang thèm khát, tôi còn đưa cánh tay sát miệng bảo ấy cắn.
Đây là chuyện gì chứ?
Dù sao đổi lại là tôi, đã đói đến mức đó rồi, Mặc Ngôn còn cầm xiên thịt nướng vẫy vẫy trước mặt tôi, tôi không tức giận, không chết ấy mới là lạ.
Trời đã sáng bảnh.
Tôi ghé vào cửa sổ lén lút ra ngoài, có vài con zombie đang lảng vảng.
Nửa tháng nay, không thấy một người sống nào, cũng không biết khu dân cư này còn có người không, dù sao nếu không có Mặc Ngôn, bây giờ tôi không bị zombie cắn chết thì cũng đói chết mất.
Đến rồi…
Anh ấy đến rồi…
Mặc Ngôn tay cầm rìu xuất hiện, vung tay chém vào đầu zombie.
Cảnh tượng này thật đẫm máu và bạo lực.
Tôi suýt nữa đã hét lên, vội vàng bịt chặt miệng.
Anh ấy một rìu một con.
Đột nhiên, quay đầu về phía tôi, trong mắt vẫn còn ánh lên màu đỏ như máu.
Gã này đang xả giận.
Trước kia ấy là người văn nhã dịu dàng biết bao, biến thành zombie rồi sao mà hung dữ thế.
Nhưng tôi không sợ, ấy một rìu một con, chỉ thấy ôi chao, không hổ danh là thần tượng của tôi, thật manly, thật đẹp trai, thật ngầu…
Nếu không sợ thu hút zombie, tôi đã vỗ tay huýt sáo thật to, một câu: “Anh 666, là số một thiên hạ…”
Nhưng càng càng lo lắng.
Mặc Ngôn có vẻ như phát điên rồi, cứ chém, cứ chém, cứ chém.
Những con zombie trước mặt ấy như những khúc củi, còn ấy là người bổ củi, không biết mệt mỏi, tay chưa từng dừng lại, thậm chí mắt cũng không chớp, không biết mắt có mỏi không nữa.
Tôi cứ ghé vào cửa sổ , thấy ấy đi càng lúc càng xa sắp ra khỏi tầm , vội vàng hét lên: “Anh à, về đi, đừng bỏ em, em thề, em sẽ không bao giờ quyến rũ nữa.”
Thật đấy, em sẽ không bao giờ kiêu ngạo đưa cánh tay vào miệng nữa đâu, em sẽ mặc kín mít không để lộ miếng thịt nào.
Bước chân ấy khựng lại, cứng đờ và chậm rãi từ từ xoay người lại.
Bạn thấy sao?