Căn Nhà Nhỏ Và [...] – Chương 5

Âm thanh chỉ kéo dài ba giây, ba chữ đầy men say dịu dàng: “Anh em.”

Khoảnh khắc nghe xong, tôi cảm thấy như thời gian kéo dài đến cả thế kỷ, mới dần chấp nhận sự thật rằng trong lúc còn tôi, Hạ Hạo vẫn có thể dịu dàng và chân thành lời với người khác.

Rõ ràng đã chia tay nhẹ nhàng, mà không hiểu sao, khoảnh khắc này, tim tôi đau hơn cả khi lần đầu thấy hai người họ đứng bên nhau khoe cảm.

“Đinh dong—” Chuông cửa bỗng reo lên.

Tôi bừng tỉnh, bước ra lối vào, qua lỗ mắt mèo.

Không ngờ, giọng vừa nghe trong đoạn ghi âm, giờ đây xuất hiện trước cửa nhà tôi.

Tôi mở cửa, giấu đi sự thất vọng, thay bằng vẻ lạnh nhạt không gì có thể xuyên thủng, khoanh tay hỏi: “Anh đến đây gì?”

Hạ Hạo đứng đó, trên trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt tôi rực lửa: “Anh đến thăm em.”

Tôi: “Ồ, giờ thăm xong rồi, có thể đi.”

Hạ Hạo im lặng vài giây, : “Ân Ân, chuyện giữa và Lương Vũ Lan không như ta . Lời tỏ đó, chỉ khi say—”

“Tôi không muốn nghe,” tôi ngắt lời dứt khoát, “vì tôi không quan tâm.”

Ánh lửa trong mắt bỗng chốc bị dập tắt bởi một gáo nước lạnh, nghiến răng nhạt: Đến lúc này em còn tỏ ra mạnh mẽ. Niệm Ân Ân, em nghĩ ngoài ra, còn ai giúp em nữa? Là Giang An Lễ sao? Đừng ngốc nghếch nữa.”

Tôi trừng mắt : “Liên quan gì đến ấy?”

Ánh mắt Hạ Hạo bỗng nhuốm vẻ u oán: “Niệm Ân Ân, ngày trước cầu hôn em, là thật lòng không quan tâm gia đình em sản. Anh muốn giúp em, muốn bảo vệ em. Kết quả là gì? Bây giờ em nghĩ có cơ hội với Giang An Lễ, nên không muốn quay lại với ?”

Tôi bật .

Hạ Hạo tôi chằm chằm, mắt đỏ hoe.

Tôi nhẹ nhàng với : “A Hạo, thì ra khi cầu hôn, coi mình như một vị cứu tinh muốn giải thoát cho em. Nhưng để biết, ngày đó em đồng ý lời cầu hôn của , là vì em thật sự .”

Một thuần khiết, không chút tạp chất.

“Nhưng bây giờ thì không còn nữa.” Tôi đứng đó, như một nữ hoàng kiêu hãnh, ánh mắt bình thản , như đang một đống rác không thể tái chế, chẳng còn chút hấp dẫn nào với tôi.

Hạ Hạo nhắm mắt lại, vẻ mặt như tro tàn.

10

Tôi từ chối sự giúp đỡ của Hạ Hạo, nợ nần vẫn phải trả.

Để nhận nhiều vai diễn hơn, tôi phải tham gia các buổi tiệc rượu, không ngừng giao thiệp.

Tại một câu lạc bộ cao cấp, khi đã uống say, một ông chủ ngành than đưa đến trước mặt tôi một chai rượu trắng, tay đeo chuỗi hạt Phật, : “Cô Niệm, tôi thật sự rất thích tính cách của . Thế này đi, cạn ly này, vai nữ chính trong phim sắp tới sẽ là của .”

Bộ phim ông ta đầu tư vốn rất hào phóng, tôi thầm tính toán số thù lao mà một vai nữ chính có thể mang lại.

Tôi mỉm , cầm lấy ly rượu.

Giang An Lễ gõ nhẹ lên cửa phòng, khẽ nhếch môi với các ông lớn: “Đang bàn chuyện gì thế, có tiện cho tôi tham gia không?”

“Ôi trời, thầy Giang đến rồi, mời ngồi, mời ngồi.”

Ngoài việc là một diễn viên nổi tiếng, Giang An Lễ còn là thiếu gia của ngân hàng đầu tư lớn nhất trong nước, chẳng ai dám không nể mặt .

Khi ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi ngượng ngùng chào, cảm thấy hơi xấu hổ vì để bắt gặp mình trong bộ dạng này.

Ánh mắt vẫn nhạt như thường lệ, chỉ khi quay sang những người quyền quý khác, mới nở nụ hờ hững đầy tùy ý.

Tôi thoáng thất thần, cảm thấy vẻ phóng khoáng bất cần của Giang An Lễ lúc này thật quyến rũ.

Tôi vẫn định uống ly rượu mạnh kia.

Vừa vươn tay ra, Giang An Lễ vừa chuyện với người khác, vừa dùng tay che miệng ly lại.

Tôi ngạc nhiên .

Anh cũng tôi, ánh mắt sâu thẳm, mang theo sự trách móc và không hài lòng.

Tôi rụt cổ lại.

Xong rồi, cơ hội vừa đến lại bay mất.

Tôi đành lặng lẽ gắp đồ ăn.

Bỗng nghe hỏi: “Ai rót ly rượu này cho Niệm Ân Ân?”

Việc đặc biệt ý đến một người phụ nữ khiến tất cả mọi người có mặt đều ngạc nhiên.

Tôi không lên tiếng.

Ông chủ ngành than cợt: “Haha, là tôi đấy, thầy Giang, sao ?”

Tôi thấy ông chủ than, người vừa rồi còn tỏ vẻ giàu có, bỗng chốc thu lại thái độ, Giang An Lễ như sợ truy cứu trách nhiệm.

Bầu không khí im lặng trong giây lát khiến tôi bất giác tưởng tượng cảnh Giang An Lễ hóa thân thành một tổng tài bá đạo, xử lý cả phòng đầy khí chất áp đảo.

Nhưng chỉ lặng lẽ tôi một cái.

Ánh mắt đó bình thản đến mức khiến tôi cảm thấy như bị phạm.

Cảm giác như đang coi thường tôi, rằng tôi sẵn sàng mọi thứ để có vai diễn.

Nhưng tôi còn có thể gì khác đây?

Số tiền đó phải trả, không trả , tôi sẽ bị đám cư dân mạng kêu gọi “cuốn xéo khỏi giới giải trí”.

Nỗi cay đắng này, một thiếu gia cao cao tại thượng như sao có thể hiểu .

Giang An Lễ quay sang ông chủ than: “Nếu ấy uống ly rượu này, những tài nguyên ông hứa cho ấy có thực hiện không?”

Ông chủ than khựng lại, rồi : “Được, chứ.”

Từ lúc bước vào, không ai dám mời uống rượu.

Nhưng lần này, Giang An Lễ cầm lấy ly rượu của tôi, trước khi tôi kịp rằng mình đã uống qua đã ngửa cổ uống cạn.

Tôi định gì đó lại thôi.

Trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả.

Anh không cần phải , lại chọn cách khiêm tốn nhất để giúp tôi, vừa bảo vệ thể diện của tôi, vừa không tỏ vẻ cao ngạo như muốn “cứu rỗi” tôi.

Tôi khẽ chạm vào tay , đưa cho một ly nước lọc, cảm giác giữa hai người dường như gần gũi hơn, tôi cũng không dám thể hiện ra bất kỳ điều gì.

Thậm chí tôi không nhận ra môi mình đã cong lên tự lúc nào, vẻ mặt vui mừng như một chim non khoái chí.

Giang An Lễ chỉ liếc tôi một cái, nghiêng người khẽ: “Về nhà tôi sẽ tính sổ với em.”

Chỉ là mối quan hệ đồng nghiệp, câu “tính sổ” này dường như vượt quá giới hạn, khiến tim tôi đập loạn.

ở đây, tôi không cần phải giả vờ niềm nở với những người khác ở bàn tiệc nữa.

Họ dường như cũng hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và Giang An Lễ, nên đối xử với tôi tử tế hơn hẳn.

Có lẽ tôi đã say, đầu óc lâng lâng, bắt đầu tưởng tượng xem sẽ “tính sổ” với tôi thế nào.

Sẽ giống như những câu chuyện fan viết trong siêu thoại CP của chúng tôi, đầy ngượng ngùng và tim đập loạn nhịp chăng?

A.

Tôi thấy mình thật bẩn thỉu.

Lén một cái, góc nghiêng của vẫn hoàn hảo, sơ mi đen cao quý, cài khuy lỏng lẻo một chút, mang vẻ cấm dục tinh tế.

Lẫn trong thế giới ồn ào hỗn tạp, lại như một vị tăng nhân sống an nhiên, ngay cả nụ cũng đầy vẻ hờ hững.

Người đàn ông như thế, có lẽ chỉ dạy tôi một bài học đạo đức, chứ chắc không điều gì như tôi đang nghĩ đến khi “sẽ tính sổ”.

Nghĩ tôi cũng nhẹ lòng, mặc kệ để rượu tiếp tục quậy trong đầu mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...