04
Đúng là hình mẫu nam thần cấm dục.
Giang Tự bình thường không thích giao tiếp với ai, chỉ tập trung vào công việc.
Nhưng tôi không ngờ, trong huống này ấy vẫn chăm nghiên cứu ngữ pháp.
Tôi ôm trán khổ, lại không khỏi cảm thấy may mắn vì ấy lướt mạng hơi chậm.
Trong đầu, bức thư xin nghỉ việc đã viết xong tám trăm chữ.
Tay thì nhanh chóng nhắn tin xin lỗi.
“Xin lỗi, xin lỗi, em gửi nhầm tin nhắn!”
May mà ấy không thêm gì nữa.
Tôi ngượng đến mức muốn tìm cái lỗ mà chui xuống, ước gì sao chổi lập tức đâm vào Trái Đất cho xong.
Lăn lộn vài vòng trên giường để phát tiết xong, tôi quyết định đi ngủ.
Không thấy thì không nghĩ, biết đâu ngủ dậy thế giới đã bị hủy diệt rồi.
Thế đêm đó, tôi ngủ không hề yên ổn.
Trong mơ, có một thú nhân mọc sừng liên tục đuổi theo tôi.
Cuối cùng tôi kiệt sức, bị ta vòng tay ôm lấy eo.
Anh ta ghé sát lại gần, giọng khàn khàn, đầy mờ ám.
“Mộ Phồn, chẳng phải em muốn xem sao? Bây giờ để em cho thỏa.”
…
Tôi giật mình tỉnh dậy, tim đập thình thịch, thở hổn hển.
Sao lại mơ một giấc mơ kỳ quặc thế này chứ?
Ngẩng đầu đồng hồ báo thức, đã 8 giờ 30!
Tôi vội vàng rửa mặt, rồi lao ra ngoài, chạy như bay đến công ty.
05
Thở hổn hển đẩy cửa văn phòng, tôi lập tức đứng ngây ra tại chỗ.
Ở chỗ việc là các đồng nghiệp thú nhân với đủ loại hình thái.
Người thì mọc tai mèo, người thì có cánh sau lưng.
Thậm chí có vài người sở hữu cái đầu lông lá mềm mượt.
Tôi choáng ngợp, cảm giác như vừa bước vào sở thú.
Đồng nghiệp tôi đầy kinh ngạc:
“Mộ Phồn, không ngờ cậu là con người thuần chủng!”
Đúng , tôi là nhân viên duy nhất trong công ty vẫn giữ nguyên hình dạng con người.
Không ngờ đến một ngày, việc là con người lại trở thành hiếm có nhờ thú hóa.
Tôi đón lấy ánh mắt ngưỡng mộ của họ, rồi đi về chỗ việc.
Vừa ngồi xuống, có người gõ nhẹ lên bàn tôi.
Quay đầu lại, là Giang Tự, khuôn mặt lạnh tanh:
“Qua đây một lát.”
Tim tôi chùng xuống, cảm giác không ổn chút nào.
Xong rồi, cái gì đến cũng phải đến.
Chẳng lẽ ấy định đuổi việc tôi?
Biết đi đâu để tìm ông sếp có bờ vai đủ rộng để cầu trượt như thế này chứ?
Mang theo tâm trạng bất an, tôi bước vào văn phòng ấy.
Giang Tự đang cúi đầu xem tài liệu, quầng thâm dưới mắt rõ rệt.
“Có chuyện gì không, sếp…”
Tôi lúng túng, không dám thẳng vào mắt ấy.
Không khí im lặng bao trùm một lúc lâu.
Cuối cùng, ấy gập tài liệu lại, cầm cốc cà phê trên bàn lên.
“Khụ.”
“Chuyện tối qua, dù sao cũng phải cảm ơn em. Nhưng…”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra là nhắc đến chuyện tối qua ấy bị bệnh.
Không phải vì tin nhắn gửi nhầm, thế là ổn rồi.
Trong đầu, hình ảnh ấy ôm tôi với đôi mắt hoe đỏ bỗng hiện lên.
Chẳng lẽ ấy lo tôi sẽ kể chuyện này ra ảnh hưởng đến hình tượng?
Nghĩ , tôi liền vỗ ngực cam đoan:
“Yên tâm đi sếp, chuyện này em tuyệt đối không với ai đâu.”
Cái đó của trông thế nào, em cũng sẽ không ra đâu.”
Giang Tự đang uống cà phê, đột nhiên bị sặc, ho dữ dội.
Tôi nhanh chóng đưa cho một tờ giấy, đầy cảm thông.
Rất bình thường thôi mà.
Anh ấy là sếp, tất nhiên phải lạnh lùng một chút mới dễ quản lý nhân viên.
Nếu để người khác biết ấy có một cái đuôi đáng như thế, thì hình tượng chắc chắn sẽ sụp đổ.
Thấy tôi hiểu chuyện như , mặt Giang Tự đỏ lên, gật đầu một cái.
Không biết nghĩ gì mà tai ấy bỗng chốc cũng đỏ ửng.
“Thế… em bây giờ muốn xem không?”
Xem cái gì?
À, cái đuôi.
Trời đất, người đàn ông này có biết không, mỗi lần ngượng ngùng lại càng khiến người khác xao xuyến hơn.
Tôi hít một hơi thật sâu, kiềm chế bản thân.
Dù rất nhớ cái cảm giác ấy, bây giờ… không tiện lắm thì phải.
Nhìn quanh một lượt.
Văn phòng là kính mờ, dù không thấy rõ bên trong vẫn có thể thấy bóng người.
Cái đuôi dài thế kia, bị thấy thì phiền phức lắm.
“Để lần sau đi, lần sau chọn chỗ nào kín đáo hơn.”
06
Hôm nay Giang Tự có gì đó rất kỳ lạ.
Bình thường ấy luôn chỉn chu và tinh tế, mà hôm nay lại liên tục thất thố.
Thậm chí còn vô đổ cà phê lên áo.
Đây hoàn toàn không giống phong cách của ấy chút nào.
Có lẽ trạng thái thú hóa cũng ảnh hưởng đến tính cách chăng?
Vừa trở về chỗ ngồi, Tiểu Tiêu – đồng nghiệp kiêm ăn trưa của tôi – liền chạy đến với vẻ bí hiểm.
“Sếp gọi cậu gì thế?”
Tôi lúc này mới để ý, thì ra ấy là một thỏ tai cụp.
Khi chuyện, đôi tai trắng pha chút hồng khẽ đung đưa, trông đáng vô cùng.
Tôi không nhịn , liền đưa tay vuốt ve hai cái, cảm giác mềm mịn đến mức khó tin!
“Aaa Tiểu Tiêu, nếu cậu sớm mình là một bé thỏ dễ thương thế này, mình đã để dành hết cà rốt cho cậu rồi!”
Cô ấy đỏ mặt, hơi ngượng ngùng.
“Thật không? Dưới lầu vừa mở một tiệm mới, trưa nay đi ăn thử nhé?”
Vừa nhắc đến đồ ăn, mắt Tiểu Tiêu sáng rực lên, còn có chút hoe đỏ vì phấn khích.
Thấy ấy bị tôi chọc cho lạc hướng, tôi gật đầu đồng ý rồi lấy điện thoại ra đặt bàn.
Lúc này mới phát hiện, vì buổi sáng đi vội quá, tôi quên mang theo điện thoại.
Tiểu Tiêu , để lộ hai chiếc răng thỏ nhỏ xinh.
“Không sao! Chị bao cậu!”
Buổi trưa.
Chúng tôi nhanh chân đến quán trước khi đông khách và lấy hai chỗ ngồi.
Vừa ngồi xuống, Tiểu Tiêu đã cầm điện thoại giơ lên trước mặt tôi.
“Mộ Phồn, để cậu xem cái này hay lắm.”
Trong video là một buổi biểu diễn thoát y đầy quyến rũ.
Điều bất ngờ là, những người biểu diễn đều là thú nhân.
Các vũ nữ gợi cảm với đôi tai cáo trên đầu, các vũ nam lực lưỡng với chiếc đuôi báo đốm lắc lư phía sau.
Một màn thoát y đơn thuần bỗng trở nên đầy mê hoặc nhờ nét đặc trưng của thú nhân.
“Đi không? Chị phải khó khăn lắm mới lấy hai vé đấy! Dù không phải…”
Tôi lập tức sáng mắt.
“Đi! Đương nhiên là đi rồi!”
Tôi chưa từng xem thú nhân nhảy bao giờ, sao mà bỏ lỡ chứ!
“Nếu là vũ điệu nóng bỏng, chắc chắn sẽ thấy những điểm khác biệt của họ với con người, đúng không?”
“Đương nhiên! Mộ Phồn, để chị tiết lộ cho cậu một bí mật nhé…”
Cô ấy đang dở thì tôi bất ngờ thấy Giang Tự bước vào quán.
Đôi chân dài sải bước tùy ý, dáng người cao ráo, ngay khi ấy bước vào cửa đã thu hút mọi ánh .
Gương mặt không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua một vòng, rồi dừng lại trên người tôi một giây.
Tiểu Tiêu hoàn toàn không nhận ra sự xuất hiện của ấy, vẫn đang thao thao bất tuyệt.
“Nghe , điểm khác biệt lớn nhất giữa vật họ mèo và con người là… chỗ đó của họ có gai đấy.”
07
Lại là chuyện gai ngược.
Tim tôi khẽ đập mạnh, vội vàng thu lại ánh mắt vừa về phía Giang Tự.
Thế mà ấy lại dừng bước một chút, rồi đi thẳng về phía chúng tôi.
Khi ngồi xuống bàn phía sau tôi, Tiểu Tiêu vẫn đang hào hứng kể chuyện.
“A! Nếu họ có thể cởi quần thì tốt biết mấy! Đến lúc đó mình nhất định phải đeo kính, thật kỹ xem gai ngược rốt cuộc trông thế nào…”
Đừng nữa, ơn đấy, bà nội của tôi.
Giang Tự ngồi quay lưng với tôi, không biết ấy đã nghe bao nhiêu.
Bình thường ấy không bao giờ đến những quán nhỏ thế này, hôm nay sao lại xuất hiện ở đây?
Lòng tôi rối bời, còn Tiểu Tiêu thì chẳng nhận ra điều gì, tiếp tục phấn khích lên kế hoạch cho buổi tối.
May mà đồ ăn mang ra, ấy cuối cùng cũng yên lặng một lúc.
Tôi len lén quay đầu Giang Tự, thấy đang chăm xem thực đơn, có vẻ như không nghe thấy Tiểu Tiêu vừa gì.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chưa bao lâu, Tiểu Tiêu lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, mô tả chi tiết về buổi vũ hội của thú nhân.
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, tôi ra sức nháy mắt với ấy, ý bảo đừng nữa.
Nhưng Tiểu Tiêu quá hăng say, chẳng để ý gì đến tín hiệu của tôi.
May mắn là Giang Tự đang ăn uống rất tập trung, không để ý đến chúng tôi.
Cuối bữa, ấy đứng dậy rời đi, từ đầu đến cuối không một lời.
Tiểu Tiêu cuối cùng cũng để ý đến bóng lưng của , ngơ ngác hỏi tôi:
“Đó… có phải sếp của cậu không?”
Tôi gật đầu trong vô thức, lòng nguội lạnh như tro.
Nếu việc gửi nhầm tin nhắn hôm qua còn có thể coi là một tai nạn.
Thì hôm nay đã hoàn toàn xác nhận rồi.
Mọi ấn tượng tốt mà tôi tích góp bấy lâu nay, cuối cùng cũng bị hủy hoại chỉ vì hai chữ: ham sắc.
Bạn thấy sao?