Đối mặt với một đám phóng viên đứng chờ chực, Ôn Hi Như nhịn không oà khóc lên, dùng tay che lại đôi mắt, thút thít trong yên lặng.
Đúng lúc lại có thể lộ ra chiếc nhẫn kim cương năm cara mà Lạc Mộc Tắc tặng cho ta cùng với tay phải đang bị quấn băng gạc.
“Tôi… Tôi không hiểu tại sao Dĩ Trúc mãi không chịu buông tha tôi, thân tôi đã mang bệnh trầm cảm nặng rồi, ấy còn muốn mượn sức của cư dân mạng đến mắng chửi tôi.”
“Tôi chịu không nổi nên mới tự sát tôi lại luyến tiếc Mộc Tắc, Mộc Tắc thật xin lỗi! Là em quá kích lo lắng cho em rồi.”
Cô ta khóc đỏ cả mắt, vừa yếu ớt lại vừa tủi thân.
Ôn Hi Như ngừng một chút sau đó lại lải nhải kể khổ.
“Ba năm trước, nhà họ Khương cạnh tranh ác ý cho nhà tôi sản, Khương Dĩ Trúc còn người ở trên đường bắt cóc tôi, sau đó cũng may là tôi có thể trốn thoát .”
Nói xong, ta liền kéo cánh tay áo lên, cho những người trước mặt chiêm ngưỡng những vết sẹo trên đó.
“Thật chất tôi là học sinh của thầy Uy Lãng, hiện tại đều bị ấy đến mức chẳng thể nào cầm cọ lên nữa.”
“Thậm chí ngay cả bức tranh cuối cùng của tôi cũng bị ấy dùng để nhục nhã tôi trước mặt mọi người, dùng lửa đốt nó thành tro!”
Những người đó trong nháy mắt ồn ào lên.
“Sao cơ? Ôn tiểu thư là học sinh của thầy Uy Lãng? Thầy Uy Lãng chưa từng thu nhận đồ đệ bên ngoài, nếu là thật, đúng thật cũng quá đáng tiếc rồi…”
Thầy Uy Lãng trong lời kể của Ôn Hi NHư chính là danh hoạ quốc tế nổi tiếng, có thể đệ tử của ông chính là ước mơ của những người cầm cọ.
Cho nên Ôn Hi Như đang nằm mơ à.
Tôi mới là đệ tử thầy thu nhận mà!
12.
Tôi nhịn không nhạo : “Người si mộng, cái gì cũng dám xạo.”
Không biết có phải do tôi có hơi lớn rồi không mà những phóng viên ở trước mắt đều đồng loạt quay người lại, liếc mắt tôi một cái.
Sau đó trong chớp mắt hoảng sợ lên: “Đây, đây chẳng phải Khương Dĩ Trúc sao?”
Không phải chứ đại ca, mắt tinh tường như thế sao lại không tay súng bắn tỉa đi? Sao lại đi phóng viên rồi, thực sự quá lãng phí nhân tài.
Ngay lập tức một đám phóng viên chỉa thẳng camera về phía tôi, tôi bị vây quanh đến mức chật như nêm cối.
“A! Khương Dĩ Trúc, tôi đều đã như thế rồi tại sao còn không chịu buông tha tôi!”
Lạc Mộc Tắc hung dữ tiến tới muốn đuổi tôi đi.
“Cô còn mặt mũi tới đây? Cút ra ngoài cho tôi!”
Tôi nhướng mày, khinh miệt : “Đương nhiên là tôi tới xem biểu diễn.”
Nói xong, tôi đi vòng qua ta, về phía Ôn Hi Như: “Đúng rồi, Ôn Hi Như, diễn xuất giỏi như , sao lại không gia nhập giới giải trí như Thẩm Ninh luôn đi?”
Sau đó tôi giả bộ chợt nhận ra: “Cũng đúng thôi, dù sao thì cũng xấu hơn Thẩm Ninh rất nhiều! Người như sao mà lên nổi màn ảnh chứ.”
Ôn Hi Như bị tôi nhục nhã, lại chẳng có lý do gì để phản bác, chỉ có thể nín nghẹn đến đỏ mặt.
“Cô! Cô……”
Lúc này, phóng viên đột nhiên ngắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi, gần như chĩa thẳng micro vào mặt tôi.
“Khương tiểu thư, nghĩ sao về những lời lên án của Ôn tiểu thư đối với ? Những lời này có phải là sự thật không?”
Tôi đẩy tất cả micro của họ ra xa rồi nhếch khóe môi lên.
“Nói vớ va vớ vẩn!”
Đèn flash nhấp nháy khắp nơi, không ai muốn buông bỏ cái chủ đề nóng bỏng tay như tôi…
13
Tôi giễu cợt Ôn Hi Như: “Lời mới vừa , có dám thề rằng mình không dối không?”
Bạn thấy sao?