Cặn Bã Nam Thì [...] – Chương 3

Tận mắt thấy những hành của họ, lòng tôi như tro tàn.

Trước đây tôi còn cho rằng Lạc Mộc Tắc chỉ là cho bố mẹ ép buộc nên mới bất đắc dĩ phải quan tâm chăm sóc Ôn Hi Như.

Giờ xem ra tôi mới là trò hề.

Tôi cố chịu đựng, nở một nụ gượng: “Ha ha ha ha, trông thâm thật đó, hai người có biết nếu ở thời xưa mà như thế sẽ bị tròng lồng heo không?”

Ôn Hi Như hai mắt đẫm lệ sà vào lòng của Lạc Mộc Tắc.

“Mộc Tắc, đó là bức tranh cuối cùng của em, bức cuối cùng…

“Dĩ Trúc, rõ ràng cái gì cũng có, tại sao lại không chịu buông tha tôi?”

Tôi nhấc lễ phục lên, nghênh mặt đi đến chỗ bọn họ.

“Ôn Hi Như, tôi sở dĩ có thể du học là bởi lẽ nhà tôi giàu có, thanh danh tôi có thể truyền xa là do tôi có tài cũng biết nỗ lực hết mình. Tôi cái gì cũng có! Nhưng đó có liên quan gì đến con mẹ ? Trên thế giới có biết bao nhiêu người giàu, sao không thấy mặt dày đi áp buộc đạo đức của bọn họ đi?”

Càng tôi càng tức giận, nhân lúc ta chưa chuẩn bị đã cho ta ăn một bạt tai.

5
“A!” Ôn Hi Như hét lên, che mặt lại.

Rốt cuộc ta cũng không nhịn nữa, lộ ra bộ mặt ghen tị.

“Khương… Khương Dĩ Trúc, đánh người!”

Cô ta tức giận trừng mắt tôi: “Cô, dám đánh tôi à? Cô không sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình à…”

Cô ta chưa kịp xong, tôi đã tiếp tục cầm ly rượu vang đỏ ở trên bàn hất thẳng lên mặt ta!

Nhìn dáng vẻ chật vật của ta, tôi mơ hồ cảm thấy vui sướng.

“Danh tiếng gì cơ? Giờ tôi đang lấy thân phận của Lạc Mộ Tắc đánh tiểu tam, có gì sai chứ?”

Sau đó tôi quay lại cúi đầu chào mọi người:

“Tôi thực sự xin lỗi vì đã khiến mọi người chê . Tôi không ngờ lại xảy ra chuyện như , buổi triển lãm tranh hôm nay xin dừng tại đây thôi.”

“Hôm khác nhất định tôi sẽ tạ lỗi với mọi người sau, thật sự xin lỗi.”

Tôi cúi chào sáu mươi độ cũng như lời xin lỗi hết sức chân thành.

Chị Lộ trong nghề lên tiếng giải vây cho tôi:

“Không sao đâu, vốn dĩ người đều đến đây để ngắm tranh của em, Dĩ Trúc, lần triển lãm tiếp theo hãy thật tốt nhé, cũng nhớ đừng để cho con chó con mèo gì vào cũng !”

“Đúng đó, Khương tiểu thư, không cần xin lỗi, coi chúng tôi khỉ diễn xiếc thôi.”

Những người có mặt đều là những danh hoạ hoặc là giới thượng lưu giàu có.

Có cảnh tượng nào họ chưa từng thấy trước đây đâu?

Ôn Hi Như không chịu nổi ánh mắt đánh giá chán ghét của mọi người, nghiến răng nghiến lợi chạy ra ngoài.

Không chiếm chỗ tốt ở phía tôi thì đương nhiên chỉ có thể giành lại ở chỗ của Lạc Mộc Tắc.

Nếu tôi còn mù quáng Lạc Mộc Tắc thì đương nhiên chiêu này sẽ có tác dụng.

Đáng tiếc sau sự cố ngày hôm nay, cuối cùng tôi cũng rõ mặt thật của ta.

Nhìn thấy Ôn Hi Như bị tủi thân như , Lạc Mộc Tắc chán ghét tôi.

“Khương Dĩ Trúc, sao em lại ngang ngược như ? Anh thật không ngờ em lại là một người ích kỷ nhỏ mọn chỉ biết nghĩ cho bản thân mình.”

“Em cũng biết rõ ràng, cũng do em mà Hi Như không thể cầm cọ nữa!”

6
Trong mắt ta hiện lên một tia tức giận, ta chẳng thèm đến tôi nữa, dứt khoát đuổi theo Ôn Hi Như.

Buổi tối, Ôn Hi Như gửi cho tôi một tin nhắn nặc danh.

“Khương Dĩ Trúc, đừng kiêu ngạo, người Mộc Tắc luôn luôn là tôi, tôi sẽ thân bại danh liệt.”

Tôi phớt lờ ta chỉ nghĩ đến điều đó thật buồn , tiểu tam thời nay còn có thể không biết xấu hổ đến mức độ này.

Hôm sau, tên tôi đã bị đưa lên hot search.

# Drama ở buổi triển lãm tranh của hoạ sĩ thiên tài Khương Dĩ Trúc.

# Khương Dĩ Trúc cãi nhau kịch liệt với trai.

# Khương Dĩ Trúc giận chó đánh mèo với người qua đường.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...