Cô ta loạng choạng, không vững vàng, và bỗng nhiên, Lạc Mộc Tắc buông tay tôi ra, chạy lại đỡ lấy ta.
Nhìn thấy hành của , lòng tôi chợt lạnh lẽo.
Tôi nở một nụ gượng gạo: “Ôn tiểu thư, sao lại ngăn cản tôi? Chẳng lẽ chuyện này là do ra?”
Lạc Mộc Tắc nhanh chóng lên tiếng trước: “Dĩ Trúc, bức tranh đó là do tự ý thêm vào mà không báo cho em. Anh thật sự xin lỗi.”
Sau đó, ta lại thêm: “Chỉ là nghĩ Hi Như cũng từng là học của em, em sẽ không để tâm đến chuyện nhỏ nhặt này đâu nhỉ?”
Chỉ với hai câu này, ta đã muốn đẩy tôi lên cao, tôi đâu có dễ dàng như .
Tôi với ánh mắt lạnh lùng: “Mộc Tắc, từ đầu đến giờ, đã bảo vệ ta. Vậy rốt cuộc, ai mới thật sự là của ?”
3
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, người ở đây đã bắt đầu nghị luận sôi nổi tôi cũng chẳng để tâm, dù sao đây cũng là địa bàn của tôi.
Ánh mắt Lạc Mộc Tắc lóe lên, đi tới kéo tôi lại nhỏ giọng : “Dĩ Trúc, ở đây nhiều người như , nhất định phải cho lớn chuyện lên em mới vừa lòng sao?”
Tôi lùi lại một bước, không thể tin nổi.
“Lạc Mộc Tắc, rõ ràng là tiền trảm hậu tấu hiện tại lại trách em? Dường như cũng đâu phải em đang khó ta?”
Lạc Mộc Tắc rất xem trọng mặt mũi, ta lập tức không kiên nhẫn mà quát lớn một tiếng, ngắt ngang lời tôi.
“Được rồi! Không phải chỉ là một bức tranh sao? Anh đã bân trước bân sau giúp em nhiều như thế, chẳng lẽ thêm một bức thôi cũng không à?”
Ôn Hi Như cũng bỏ tay, giả bộ bản thân chẳng có tội gì.
“Dĩ Trúc, giờ cậu đã là một họa sĩ nổi tiếng, có thể đừng tính toán chi li như thế không? Bức tranh này chỉ thể hiện cảm thuần tuý của tôi với Mộc Tắc thôi.”
Đám đông bắt đầu xì xào, Thẩm Ninh tức giận đến mức lao tới đứng ra mắng thay tôi.
“Tôi khinh! Cô mà cũng xứng?”
Tôi ngăn ấy lại ngay lập tức, giờ phút này tôi vô cùng bình tĩnh.
Nhìn đôi mắt của Lạc Mộc Tắc, đó là đôi mắt cảnh giác đề phòng cùng sự lạnh nhạt mà tôi chưa bao giờ thấy qua.
Trong lòng thầm khổ sau đó tôi chậm rãi bước tới.
Lạc Mộc Tắc tưởng rằng tôi sẽ thủ với Ôn Hi Như nên đã chắn ở trước người của ta.
Nhưng tôi lại bất ngờ tháo bức tranh từ trên tường ra rồi ném nó xuống đất.
“Ầm” một tiếng, trên đất toàn là mảnh thuỷ tinh.
“Dĩ Trúc, cẩn thận!” Là Thẩm Ninh kéo tôi.
Tôi mỉm ra hiệu với ấy rằng tôi không sao rồi lấy bức tranh ra khỏi đống thủy tinh vụn.
Nhìn gương mặt như đang không ngờ đến của Ôn Hi Như, tôi lạnh một tiếng, bật bật lửa đốt bức tranh đó!
“Tình ? Chỉ sợ là gian mới đúng!”
“Bức tranh rác rưởi như thế mà cũng xứng đáng trưng trong triển lãm tranh của tôi?”
Tôi lớn: “Lạc Mộc Tắc, thật sự cho rằng tôi không nhận ra bức tranh này sao?”
4.
Ôn Hi Như với tôi là thân thời đại học, chúng tôi cũng là những họa sĩ nổi tiếng nhất trường.
Bức tranh đó ta vẽ khi còn là sinh viên năm hai, tôi biết ban đầu ta muốn tặng nó cho Lạc Mộc Tắc.
Thứ hiện ra trong làn sương mờ chính là hình bóng của hai người họ.
Lúc đó tôi đã ở bên Lạc Mộc Tắc, ta lại lấy thân phận con nuôi gửi nên tôi chẳng thể gì thêm.
Nhưng nếu ta cứ một lần rồi lại một lần dùng cái thân phận đó để khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi, thế thì thử xem đi.
“Không, không !”
Ôn Hi Như lao tới, muốn dùng tay dập tắt ngọn lửa đang bùng lên.
“Hi Như, quên đi! Cẩn thận bỏng!”
Lạc Mộc Tắc cũng thuận thế ngăn ta lại, ta trơ mắt bức tranh bị hóa thành tro bụi.
Bạn thấy sao?