Nhìn bộ dạng điên cuồng của hắn, trong mắt ta chỉ còn sự chán ghét.
“Ngàn năm trước, tổ tiên Phó gia từng cứu ta một mạng. Ngươi là chuyển thế của ông ấy, nên khi đứng trước mặt ta, ta đã không cách nào khống chế mà ngươi.”
“Nhân quả tuần hoàn, ta mang ơn nên đã trả bằng cách bảo vệ Phó gia. Nhưng ngươi vừa cứu ta… cũng chính tay ta.”
“Giờ ngươi lại lấy mạng người khác để chống lại thiên kiếp… Tội ấy, không thể tha!”
Nghe , Phó Kim Triêu chỉ biết khổ, ngơ ngác đứng tại chỗ.
“Anh chỉ là… muốn giúp em.”
“Anh chỉ là… muốn gặp lại em.”
“Anh chỉ là… muốn bù đắp cho em.”
“Anh chỉ là… vẫn còn em.”
Ta lạnh lùng khẩy:
“Cái chết của ta là do ngươi nên.”
“Nếu ngươi muốn sống, thì cũng đừng viện cớ là vì ta.”
Giọng Phó Kim Triêu run rẩy, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
“Em còn không… Vân Tú?”
“Ngươi xứng sao?”
Đáp án đó khiến hắn chết lặng.
Phó Kim Triêu lặng lẽ bước tới giữa chính điện miếu thờ.
Hắn hủy pháp trận giấu dưới nền đá.
Sức mạnh dùng để chống lại thiên kiếp lập tức tan biến.
Những người bị hắn hút đi vận mệnh, từng người một từ lòng đất chui lên, lao vào cắn xé linh hồn hắn.
Tất cả người nhà họ Phó đều bảy khiếu đổ máu, chết trong thê thảm.
Bọn họ vốn không đến mức như , vì đã hùa theo cái ác, nên mới bị phản phệ.
Trong giây phút cuối cùng của sinh mệnh, Phó Kim Triêu nghiến răng gằn giọng:
“Vân Tú… Anh biết tội ác tày trời… không còn đường quay lại…”
“Nhưng… chỉ xin em tha thứ cho …”
Ta xoay người, không ngoảnh lại.
Tha thứ?
Cả đời này, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.
Linh hồn Phó Kim Triêu bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.
Từng tầng từng tầng, hắn phải nếm trải đủ loại hình , không tầng nào bỏ sót.
Hồn hắn ngâm trong dung nham nóng chảy, chịu lửa thiêu xương thịt, đời đời kiếp kiếp không thể siêu sinh.
Khi ta đang chuẩn bị rời khỏi miếu thờ, thì bắt gặp một vị thần tiên có dung mạo giống hệt Phó Kim Triêu.
Ấn ký trên trán hắn cho ta biết, đó là Chiến Thần phụ trách tư pháp Thiên giới.
Hắn ta từ đầu đến chân, thấy quanh người ta pháp khí lượn lờ, bèn mỉm thấu hiểu:
“Lâu rồi không gặp.”
Dù không hiểu rõ ý hắn, khuôn mặt giống Phó Kim Triêu ấy khiến ta sinh lòng phản cảm.
Ta không đáp, xoay người định rời đi.
Chiến Thần cũng không giận, chỉ ha hả:
“Cô nhóc vô ơn, năm xưa ta cứu mạng ngươi, mà ngươi dám quên sạch?”
Một câu ấy, hình ảnh Chiến Thần lập tức trùng khớp với bóng hình trong ký ức.
Thấy ta tròn mắt kinh ngạc, hắn lại tiếp:
“Nhớ ra rồi?”
Ta không đáp, hắn cũng chẳng đợi, chỉ tiếp tục ung dung kể:
“Năm đó ta hạ phàm du ngoạn, mượn thân xác của tổ tiên nhà họ Phó. Thần tiên không can thiệp chuyện trần gian.”
“Nhưng ngươi – một tiểu hoa bé nhỏ – lại chỉ còn đúng một đạo lôi kiếp cuối cùng. Ta thấy ngươi kiên cường, nên lòng trắc ẩn, giúp ngươi một tay.”
“Ngươi vì trả ân mà bảo vệ Phó gia suốt nghìn năm.”
“Đạo tâm vốn không nên dao , thế mà chỉ vì tên tiểu tử Phó Kim Triêu có gương mặt giống ta, ngươi lại lạc lối.”
“Con nhóc này, đến cả ân nhân cũng nhận không ra.”
Từng lời của Chiến Thần như từng cú nện vào tim ta.
Thì ra ân nhân năm ấy… vẫn chưa chết.
Giọng ta nghèn nghẹn, lao vào lòng hắn:
“Ân nhân… ta nhớ người đến chết mất.”
Chiến Thần nhẹ xoa đầu ta, dịu giọng an ủi:
“Đã chịu nhiều ủy khuất rồi phải không?”
“Kiếp là cửa ải ngươi phải vượt qua để đắc đạo phi thăng, ta không thể nhúng tay.”
Sau cái ôm ấy, ta thấy dấu ấn hình tia sét trong tay hắn, lòng vô cùng chấn .
Thì ra suốt bao năm qua hắn luôn ở bên ta.
Tuy Phó Kim Triêu học rất nhiều tri thức về chăm sóc cây đào, đôi khi vụng về, đôi khi lại khiến ta thấy dễ chịu.
Mỗi lần ta cảm thấy dễ chịu… tay hắn lại có dấu sét ấy.
Lúc đó ta còn tưởng đó là hình xăm của hắn.
Hóa ra là ban đêm, chính Chiến Thần mang ánh trăng lặng lẽ chăm sóc ta.
Chỉ vì giống nhau vài phần, ta mới nhận nhầm.
Nếu không có hắn, kiếp nạn này của ta, chắc chắn sẽ vô cùng khổ sở.
Còn cả lôi kiếp phi thăng… chẳng trách khi đó ta chẳng cảm thấy gì, hóa ra, ân nhân lại giúp ta chặn thêm một lần nữa.
Thấy ta chằm chằm vào ấn ký, Chiến Thần mỉm hiểu ý:
“Thiên giới có quy củ, không can thiệp vào.”
Đúng , không can thiệp, ân nhân đã âm thầm giúp ta không chỉ một lần.
“Xin lỗi… ta lại không nhận ra người.”
“Đến cả ân nhân cũng nhận nhầm… chuyện này không đền đáp sao ?”
Ta nghiêng đầu, chớp mắt hắn đầy tinh nghịch.
Hắn nghĩ ngợi một lúc, đáp:
“Vậy thì… cho ta một vò rượu đào chính tay tiên tử ngươi ủ nhé.”
Ta mỉm , khẽ gật đầu.
(Hoàn)
Bạn thấy sao?