“Lòng tự trọng của tôi, ước mơ của tôi, đều bị giẫm nát dưới chân. Tôi chưa từng . Ly hôn đi, đừng bám lấy tôi nữa.”
Anh ta cứ như thể mình là người bị tổn thương sâu sắc, còn tôi thì là con ác phụ chiếm đoạt đời người khác.
Nhưng… ngay từ đầu, chẳng phải chính ta là người nhắm vào gia thế của tôi mới tiếp cận sao?
Tôi – người bị , lại bị ta biến thành kẻ ác.
Nhìn ta vừa muốn , vừa muốn tiền bạc, tôi chỉ thấy nực và đáng thương.
Tôi giả vờ yếu ớt, gương mặt tái nhợt:
“Đủ rồi. Đi tìm luật sư của tôi mà .”
Sau đó, Lý Tuân và luật sư của tôi bắt đầu tranh tụng, chuẩn bị suốt nửa năm trời.
Anh ta rất tự tin, như thể chiến thắng nằm trong tay.
Cho đến khi Thẩm Dật Dao bụng bầu đã nhô rõ, mọi chuyện bắt đầu bước vào giai đoạn cao trào.
Phiên tòa ly hôn chính thức mở.
Phía Lý Tuân cầu chia một nửa tài sản của tôi, gồm nhà, xe, tài khoản ngân hàng, cổ phần công ty…
Thậm chí còn đòi chia đến 70%, với lý do tôi là bên có lỗi.
Họ đưa ra dẫn chứng từ lần thụ tinh ống nghiệm thất bại, cáo buộc tôi giấu bệnh vô sinh, là người không đủ điều kiện sinh con.
“Nực ! Một lần thất bại khi thụ tinh ống nghiệm mà cũng đủ để phán đoán thân chủ của tôi bị vô sinh sao? Nếu là phía nam bị vô tinh thì sao?”
Câu ấy đâm trúng tử huyệt của Lý Tuân.
Nhưng ta rất nhanh đã nghĩ ra cách phản bác.
Dù ta bị vô tinh, lần thụ tinh đó dùng tinh trùng của cha ta, vì ta vẫn khăng khăng cho rằng người có vấn đề là tôi.
Đáng tiếc, tôi đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Luật sư của tôi trình lên bản báo cáo sức khỏe hoàn chỉnh, xác nhận tôi không hề mắc bệnh vô sinh hay bất kỳ vấn đề sinh sản nào.
Yêu cầu chia tài sản 70% của Lý Tuân bị tòa án bác bỏ ngay tại chỗ.
Lý Tuân nghiến răng nghiến lợi, đành hạ giọng, lùi một bước cầu chia 50% tài sản.
Lúc này, luật sư của ta bắt đầu đọc bản kê khai đầy tự tin:
“Bị đơn nên chia cho nguyên đơn một nửa tài sản bao gồm…”
Nhưng ngay lúc ấy, luật sư của tôi mỉm , chậm rãi đưa ra tối hậu chiêu:
“Tất cả tài sản mà phía nguyên đơn liệt kê đều không thuộc quyền sở hữu của thân chủ tôi.”
“Nhà ở? Đều đứng tên cha mẹ thân chủ.”
“Công ty Ngọc Ngôn? Thân chủ chỉ là quyền đại diện pháp lý tạm thời, không nắm giữ bất kỳ cổ phần nào.”
“Tiền mặt? Không có dòng tiền lớn nào đứng tên thân chủ.”
“Thứ duy nhất còn lại… là một chiếc Porsche.”
“Nhưng đáng tiếc, chiếc xe đó vừa bị vật thể rơi từ trên cao đập trúng, đang hư hỏng nặng.
Nếu nguyên đơn muốn, có thể nhận lại chiếc Porsche này, chi phí sửa chữa… xin nguyên đơn tự chi trả.”
Toàn bộ phiên tòa lặng ngắt như tờ.
Gương mặt Lý Tuân trắng bệch như giấy.
Còn tôi chỉ lặng lẽ ngồi đó, khóe môi khẽ cong lên.
Kết thúc phiên tòa, Lý Tuân không nhận một xu nào, chỉ chia đúng một… chiếc Porsche hỏng nặng.
Khi rời khỏi tòa án, ánh mắt ta giận dữ, sắc như dao, gườm gườm tôi:
“Cô lừa tôi? Hóa ra cái danh tiểu thư nhà giàu đều là giả tạo?”
Tôi nhún vai, tỏ vẻ vô tội:
“Không phải từng tôi ‘mắt chó người thấp’ sao? Giờ tôi giống rồi, cũng trắng tay, nghèo rớt mồng tơi không nên thấy vui sao?”
Nói rồi, tôi ném chìa khóa chiếc Porsche cho ta.
Lý Tuân vội vàng chụp lấy vì đó là tài sản cuối cùng còn lại của ta.
Nhưng khi Thẩm Dật Dao nghe tin chỉ chia mỗi một chiếc xe nát, ta nổi giận đùng đùng, đập hết đồ đạc trong nhà tôi, như thể đó là nhà của ta.
Còn Lý Tuân, khi đến lấy xe, đập vào mắt ta là một đống sắt vụn
Chiếc Porsche đã bị một tảng đá lớn từ trên cao rơi trúng, bẹp rúm, méo mó không nhận ra nổi.
Ban đầu ta còn nghĩ:
“Dù sao cũng là xe sang, dù hỏng cũng còn vài trăm triệu.”
“Vật thể rơi từ trên cao thì cũng không nặng đến mức hỏng hoàn toàn đâu.”
Kết quả xe bị nghiền nát đến không thể sửa chữa, hoàn toàn vô giá trị.
Phẫn nộ, ta đá mạnh một cú vào cánh cửa xe đã biến dạng, gào lên:
“Cố Dư! Cô chơi tôi một vố ngoạn mục!”
Không xu dính túi, Lý Tuân bị đội quản lý thu hồi nhà đuổi ra khỏi căn hộ cao cấp mà tôi đứng tên.
Thẩm Dật Dao bụng bầu vượt mặt cũng bị mời đi theo.
Hai người từng mơ mộng chiếm hết tất cả, từng phong quang ngạo nghễ bước vào căn hộ của tôi, giờ đây một người tay trắng, một người bụng bầu, bị đuổi như chó hoang ra ngoài phố.
Cuối cùng, hai người họ rời đi trong bộ dạng vô cùng thê thảm.
Thẩm Dật Dao sau đó bắt đầu vu khống tôi trên mạng, dám bịa chuyện rằng tôi có quan hệ mờ ám với cha của Lý Tuân, thậm chí còn muốn lợi dụng chức Phó tổng hiện tại cùng Lý Tuân cấu kết bên trong lật đổ công ty của tôi.
Quả thật, thời gian qua tôi ít lui tới công ty, và đúng là tôi chỉ là “quyền Chủ tịch”, điều đó không có nghĩa tôi không còn quyền lực gì cả.
Thẩm Dật Dao bụng bầu vượt mặt, vẫn ngồi giữa phòng họp ban giám đốc, miệng lưỡi sắc bén lôi kéo các cổ đông, vẻ ngoài trông như một “nữ cường nhân chuyên nghiệp, tận tâm vì công việc” khiến ai cũng phải ngợi khen.
Nhưng đáng tiếc, chỉ cần tôi xuất hiện, thì dù ta có rát cả họng, cũng chẳng ai thèm nghe.
Vì các cổ đông đều biết rõ ai mới thực sự là người nắm quyền tại đây.
Tôi nhạt ta:
“Thẩm Dật Dao, dám bịa chuyện tôi tư thông với cha Lý Tuân?”
“Chức Phó tổng của , chẳng phải cũng do tôi nâng lên à?”
Cô ta trừng mắt độc ác tôi:
“Vị trí này vốn nên để người có năng lực nắm giữ.”
Tôi khẽ gật đầu, nhàn nhạt :
“Vậy thì… bị sa thải rồi.”
“Cô lấy tư cách gì để đuổi tôi?” – Thẩm Dật Dao phản pháo, gằn từng chữ.
“Cô chỉ là một Chủ tịch tạm quyền!”
Một vị cổ đông ngồi bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở:
“Công ty này có đến 50% cổ phần nằm trong tay cha mẹ Chủ tịch Cố.”
“Cô ấy hoàn toàn có quyền.”
Ánh mắt Thẩm Dật Dao lập tức tan rã, như trời sụp ngay trước mặt.
Lại bị tôi bày một ván cờ nữa rồi.
Tôi rất nhàn nhã, tiện tay lập hai tài khoản clone, để lại vài dòng bình luận dưới bài đăng gần nhất của ta trên tài khoản “Diêu Diêu muốn vui vẻ”:
“Chị là Phó tổng bên Ngọc Ngôn đúng không?”
“Nghe mới bị Chủ tịch đuổi việc?”
Dân mạng hóng chuyện lập tức xúm vào, chờ xem diễn biến tiếp theo của vở kịch máu chó này.
Cư dân mạng quả thực rất nhiệt mà cũng rất giỏi “đào bới”.
Chưa đến nửa tiếng, toàn bộ chuyện Thẩm Dật Dao tiểu tam, lên mạng chửi vợ chính đã bị bóc trần rõ ràng, chi tiết từng dòng.
Cùng lúc đó, thông tin Thẩm Dật Dao bị sa thải cũng lan ra khắp công ty.
Hai chuyện này nhanh chóng bị mọi người liên hệ lại với nhau.
Ai cũng bắt đầu bàn tán ta vừa lên chức chưa bao lâu, sao lại rơi thẳng xuống vực thế kia?
Thế nên, vì sao tôi lại cho ta cái chức cao ngất ngưởng ấy từ đầu?
Tất nhiên rồi.
Chỉ khi đứng đủ cao… ngã xuống mới đủ đau.
Lý Tuân vẫn đang nằm mơ về khối tài sản “một nửa” mà ta tưởng sẽ dễ dàng chia từ tôi.
Nhưng hơn một năm không đi , khi ta quay lại xã hội để tìm việc, thì mọi cánh cửa đã đóng sập.
Bạn thấy sao?