Vì , dù ba mẹ tôi kinh doanh, có thể trải sẵn cả con đường lát vàng cho tiền đồ của Lý Tuân,
Dù tôi không cần sính lễ, hồi môn cũng lên đến cả triệu bạc,
Tôi vẫn không thể lọt vào mắt của bố mẹ ta.
Họ cho rằng: tôi là con , đã gả vào nhà họ thì chính là con dâu nhà họ.
Dù có xuất thân cao quý cỡ nào, cũng phải hầu hạ cha mẹ chồng.
Họ nhất quyết đòi dọn vào sống cùng tôi và Lý Tuân trong ngôi nhà của tôi ngôi nhà do ba mẹ tôi tặng.
Mẹ Lý mỗi sáng đều gọi tôi dậy từ năm giờ để nấu ăn sáng.
Bà ta còn hùng hồn :
“Con dâu nhà ai chẳng phải dậy sớm hầu hạ bố mẹ chồng? Còn ngủ nướng? Ở làng tôi, loại này bị đánh một trận là ngoan ngay!”
Tôi thật sự không chịu nổi kiểu cha mẹ chồng quái gở như , bèn cầu Lý Tuân lập tức đưa họ ra khỏi nhà.
Ban đầu còn do dự không đồng ý, đến khi tôi lạnh mặt, mới nhận ra tôi thật sự tức giận.
Bởi vì tất cả những gì có… đều là tôi cho.
Anh không còn cách nào khác, cuối cùng đành đưa họ về quê.
Sự nhượng bộ của Lý Tuân khi đó, từng khiến tôi có phần áy náy.
Dù sao họ cũng là cha mẹ ruột của tôi tự hỏi liệu có phải mình đã quá cứng rắn?
Khi một người, tôi luôn dễ mềm lòng.
Để bù đắp, tôi đã nâng chức cho từ trưởng bộ phận lên phó tổng giám đốc tại công ty của ba mẹ tôi.
Hôm nay, khi lại thấy họ, ánh sáng tham lam trong mắt cha Lý, cùng với ánh ghen ghét và hằn học trong mắt mẹ Lý… khiến tôi khựng người lại.
Tôi hỏi, giọng khẽ khàng sắc lạnh:
“Ba mẹ đến bệnh viện gì ? Không khỏe à?”
Lý Tuân bước đến, nắm lấy tay tôi:
“A Dư, ba mẹ không bệnh. Làm thụ tinh ống nghiệm chuyện lớn thế này, sao có thể thiếu mặt cha mẹ chứ?”
Nghe xong, tôi khẽ nhíu mày, trong lòng trào lên một cảm giác vô cùng nực và phi lý.
Người thụ tinh ống nghiệm là tôi là người phụ nữ phải chịu tiêm, phải lên bàn mổ, chịu đau đớn đủ đường, chứ không phải Lý Tuân, kẻ chỉ cần “cung cấp tinh trùng” là xong.
Nếu cần người thân bên cạnh, thì cũng phải là ba mẹ tôi mới đúng, sao lại kéo theo cả bố mẹ ta?
Nhưng rất nhanh thôi, tôi sẽ hiểu ra tất cả.
Và hiểu rằng lòng người có thể kinh tởm đến mức nào.
“Được rồi A Dư, em mau vào phòng mổ đi. Việc công ty đã giải quyết xong sớm, nên trước khi em đến, đã lấy tinh trùng rồi.”
Lý Tuân ôm tôi vào lòng, dịu dàng giục giã.
Tôi bước vào phòng phẫu thuật mọi thứ ở bệnh viện, tôi đã sắp xếp ổn thỏa từ trước.
Vừa vào, bác sĩ liền hỏi tôi có muốn tiếp tục quy trình thụ tinh ống nghiệm hay không.
Tôi ngẩng đầu hỏi:
“Lý Tuân không có tinh trùng, thì sao thụ tinh?”
Y tá bên cạnh hơi ngập ngừng, rồi nhỏ:
“Chồng chị… thật ra không phải là người lấy mẫu. Người thực sự lấy mẫu là một vị lớn tuổi hơn… hình như là… cha của ấy.”
Tôi trừng mắt y tá, không thể tin vào tai mình:
“Chị chắc chứ?”
Y tá gượng gạo gật đầu, vẻ mặt đầy khó xử:
“Vâng… là chính chúng tôi hỗ trợ vị bác ấy trong phòng lấy mẫu.”
Lý Tuân à… Anh thật sự quá kinh tởm rồi.
Bản thân không thể có con, mà lại mượn tinh trùng của cha ruột để cố sinh cho bằng một đứa.
Kim chọc trứng trong tay bác sĩ phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, khiến tôi càng thêm buồn nôn.
Tôi không kìm , bắt đầu nôn khan từng cơn.
“Tôi không chọc trứng nữa.”
Tôi bước xuống khỏi bàn mổ, bác sĩ lập tức chặn tôi lại:
“Nhưng… bên Lý thì sao? Anh ấy có dặn”
Phải rồi, tôi suýt quên mất Lý Tuân có thể giở chiêu tráo đổi tinh trùng, chắc chắn là đã thông đồng với bác sĩ từ trước.
Nhưng tiếc cho ta tôi lại nhanh hơn một bước.
Tôi phẩy tay, mặt đã không còn chút sắc máu:
“Cứ với ta là rồi… không thành công.”
Khi tôi bước ra khỏi phòng mổ, cha của Lý Tuân còn phấn khích hơn cả chính ta:
“Bác sĩ à, nhất định phải giúp nhà họ Lý chúng tôi sinh một thằng cu béo tròn đấy nhé!”
Tôi lạnh lùng cái cảnh kệch cỡm ấy, khẩy một tiếng:
“Giờ mới chỉ là giai đoạn lấy trứng thôi, có thành hay không còn chưa biết đâu.”
Bên cạnh, mẹ chồng tôi người nãy giờ vẫn nghiến răng nghiến lợi tôi đầy thù hằn như bắt điểm yếu, lập tức xỉa xói:
“Con đàn bà xui xẻo! Một con gà mái không biết đẻ trứng, còn ở đây giả bộ thanh cao?”
Tôi bật thành tiếng.
Con trai bà không có tinh trùng, còn phải mượn giống của chính cha mình, Thế mà bà vẫn có thể lớn tiếng mắng tôi vô sinh?
Loại người không biết xấu hổ này, thật đúng là… vô liêm sỉ đến tận xương.
“Nhà các người có ngai vàng cần kế vị chắc? Những thứ các người mặc, dùng, có thứ nào không phải do nhà tôi bỏ tiền ra?”
“Cho dù có ngai vàng, thì cũng là của nhà tôi! Con trai bà không sinh con, tôi còn chưa trách, mà bà còn dám mắng ngược lại tôi?”
Tôi không khách khí, mỉa mai từng câu từng chữ.
Lý Tuân nghe xong, bàn tay siết chặt lại theo bản năng. Trong mắt ánh lên tia bất mãn — rồi ta cố nén xuống.
Chỉ có cha mẹ ta là tức điên lên mặt.
Lý cha bày ra dáng vẻ “gia trưởng”, chỉ tay thẳng vào mặt tôi, ra lệnh như thể tôi là con dâu hèn mọn trong nhà họ Lý:
“Cô là con gả đi rồi, thì chính là con dâu nhà này! Còn gì mà ‘nhà tôi với nhà ’? Mọi thứ sau này đều là của con trai tôi hết! Cô ăn với trưởng bối mà dám hỗn láo thế sao?!”
Tôi chằm chằm cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa của từng người trong cái nhà này.
Trong lòng họ đều rõ mười mươi, vẫn dám đóng vai đạo đức giả đến cùng.
Mà giờ đây, bọn họ thậm chí không thèm diễn nữa.
“Mơ cái gì ? Làm phượng hoàng nhặt rác mà còn mơ ăn hết phần nhà người ta sao?”
Tôi giận quá, buông lời chửi thẳng không kiêng dè.
Lý Tuân lúc này có vẻ không thể chịu nổi nữa.
“Đủ rồi!”
Anh ta quát to một tiếng, giọng đầy kìm nén.
Lý mẹ lập tức hăng máu lên, tưởng con trai mình cuối cùng cũng đứng về phía mình, liền chỉ tay định ầm lên như một mụ đàn bà chợ búa.
Không ngờ Lý Tuân lại đứng chắn trước mặt tôi, lớn tiếng quát:
“Ba mẹ! Đủ rồi! Đừng A Dư như !”
Nói xong, Lý Tuân quay sang tôi, ánh mắt đầy vẻ hối lỗi:
“A Dư, xin lỗi… ba mẹ đúng là năng bừa bãi, em phải tin , chưa từng có suy nghĩ đó. Từ đầu đến cuối, chỉ muốn ở bên em.”
“Chỉ cần em cần, sẵn sàng từ bỏ chức vụ phó tổng ở công ty, về nhà ông chồng nội trợ cũng .”
Bề ngoài tôi vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, trong lòng đã sớm buồn nôn đến quay cuồng.
Hay cho một tên tra nam trọn vẹn, đúng là biết cách diễn vai.
Đã muốn diễn thì tôi sẽ “diễn” cùng cho tới cùng.
Chỉ là… vào khuôn mặt người đàn ông tôi đã từng suốt nhiều năm kia
Bây giờ đứng trước mắt tôi, lại khiến tôi cảm thấy xa lạ đến đáng sợ, giả dối đến ghê tởm.
Tôi bắt đầu suy nghĩ:
Liệu lần đầu gặp nhau năm đó… cũng là do tính toán từ trước?
Khoé mắt tôi đỏ hoe, lòng dâng lên một nỗi chua xót không cách nào kìm .
Nhưng tôi lại ngẩng đầu lên, nở nụ
Giống hệt như ngốc nghếch năm xưa, vì mà mù quáng.
Theo thói quen cũ, khi tỏ ra lùi bước, tôi sẽ mềm lòng, rồi dốc hết lòng ra bù đắp cho .
Chỉ là lần này…
Anh đã không còn biết tôi đã không còn là “A Dư” của trước kia nữa rồi.
Lúc này, tôi lại :
“Lý Tuân, em tin . Vậy thì… từ chức đi.”
Lý Tuân như thể nghe nhầm, ngạc nhiên hỏi lại:
“A Dư… em thật sự muốn từ chức sao?”
Tôi vẫn gật đầu.
Lần này, tôi không cho bất cứ bậc thang nào để bước xuống.
Anh ta đành gượng gạo đồng ý, trong ánh mắt lại tràn đầy không cam lòng.
Lý Tuân… không cam lòng cái gì chứ?
Mọi thứ có hôm nay đều là do tôi cho.
Tôi chỉ là… lấy lại một phần mà thôi.
Bạn thấy sao?