Quản gia kinh hãi, vội vã chạy xuống nhà lấy điện thoại bàn ra ấn số gọi cho ông chủ đang đi ở trên công ty, phải đợi một lúc lâu ông chủ mới bắt máy từ bên kia điện thoại. "Có việc gì sao? Mộc Mộc lại chuyện nữa rồi à?".
"Ông chủ, chủ đã chạy đi đâu rồi". Quản gia không lòng vòng mà vào thằng vấn đề luôn. "Sáng sớm tôi có đến gọi chủ như thường lệ, không nghe thấy âm thanh nào, sợ chủ gặp chuyện nên đã tìm chìa khóa dự phòng vào xem, chủ không có trong phòng".
Cha Tô bên kia điện thoại nghe khẽ cau mày, hỏi ông là chủ trốn ra bằng đường nào, dù sao thì phòng của cũng ở lầu một, một dịu dàng hay nũng ngay cả cách decor căn phòng tràn đầy sự yếu đuối như đừng là trốn ra từ cửa sổ nhé, ra cha Tô cũng chẳng tin chi là người khác, chỉ là quản gia bên kia điện thoại sáng giờ chưa từng thấy chủ đi từ cửa chính ra ngoài.
Cha Tô bên kia đau đầu xoa thái dương cảm thấy nghi ngờ nhân sinh, đừng là con ông thực sự trèo cửa sổ nhé, ông thở dài một hơi bảo để chuyện tìm chủ giao cho ông rồi cúp máy.
Tô Mộc bên kia còn đang uống miếng nước hồi tưởng quá khứ, liền bị những chiếc xe màu đen bên ngoài thu hút vô cùng sang trọng.
Chiếc xe dừng lại trước cửa quán nước đang ngồi, khiến những vị khách trong quán vô cùng hoang mang, xì xào bàn tán có chuyện gì đang xảy ra, cánh cửa xe màu đen bí ẩn kia mở ra, vài người mặc áo vest đen khá giống vệ sĩ bước xuống, vô nghiêm trang đi vào quán nước tiến thẳng đến nơi Tô Mộc đang ngồi.
Linh cảm của một bà già mách bảo với rằng, đám người này không phải là hộ vệ của một nhân vật quần chúng nào đó, mà là đến đây để bắt thế là Tô Mộc bỏ luôn ly nước xuống bàn vội vã chạy thoát khỏi đám người áo đen, đã quá muộn bọn họ có lẽ đã quá quen với việc bắt người này nên chỉ trong vài giây đã túm chặn đầu của rồi.
Tô Mộc kinh hãi hét toáng lên thu hút sự ý của moi người xung quanh, còn chưa để cầu cứu bao lâu thì trên chiếc xe màu đen kia, một người đàn ông độ tuổi trung niên bước xuống, khuôn mặt có vài nét giống Tô Mặc ăn mặc nghiêm trang, đi về phía Tô Mộc đang bị đám người áo đen bắt lấy.
"Con nhóc kia, quậy đủ rồi thì về nhà, cha còn có cuộc họp không ở đây chơi lâu với con , đừng có mà nháo nữa". Cha Tô phải bỏ chút thời gian đến đây để bắt con về nhà, nên đã dời cuộc họp lùi sang mấy tiếng nữa, lúc này thấy con đã bị đám vệ sĩ của ông bắt lại thì an tâm, vừa đi vừa với đám vệ sĩ. "Đưa chủ về nhà, canh phòng nghiêm ngặt không để chủ chạy trốn nữa".
Đám vệ sĩ nghe tuân mệnh rồi mời Tô Mộc lên xe đưa về nhà, mà nhân vật chính của chúng ta ngoài ba chấm bị cưỡng chế lên xe thì còn có thể gì khác. Về lại biệt thự quen thuộc cùng với ông quản gia mái tóc hoa tiêu mắt đỏ chạy lại hỏi đủ thứ.
Tô Mộc ngoài im lặng mím môi ra thì chẳng gì nữa, quay đầu đám vệ sĩ đang đứng canh gác bên kia không khỏi thở dài gào thét trong lòng. "Con mẹ nó, vì sao nam phụ xin từ chối hôn sự thì còn thì không, có thực sự là cha con không thế?". Ngay cả chạy trốn cũng không trốn , có chăng năng lực tìm người của cha Tô buff một cách quá đáng rồi không, còn chưa đến nửa ngày đâu đấy.
Thế là tiết trong truyện không vì Tô Mộc xen vào mà thay đổi, nó vẫn sẽ tiếp tục chạy theo vòng xoay định mệnh đã an bài.
Quay trở lại chương đầu tiên, Tô Mộc bây giờ vẫn còn chưa tìm lại giọng của mình, và Phương Vô Tử đứng đối diện mặt nhau, mặc cho MC đứng kế bên gọi mình như thế nào, Tô Mộc vẫn không thể tìm lại tiếng của mình, môi cứ mấp máy vẫn không thể cất lên nổi một tiếng, mà người đàn ông trước mặt kia thì có vẻ như là mất kiên nhẫn, cau mày nhỏ đủ cho hai người nghe. "Cô muốn mất thời gian sao?".
Tô Mộc chăm khuôn mặt quen thuộc kia hiện tại cảm bây giờ của rất rối loạn, vẫn là giọng đó vẫn là khuôn mặt vóc dáng đó, vì sao ngay lúc này, người đứng trước mặt lại khác như , đôi mắt vốn lạnh lùng vẫn ẩn chứa sự dịu dàng kia, nay lại chỉ còn có khinh miệt và khó chịu.
Câu của Phương Vô Tử rất đúng, đây không phải là lúc mất thời gian vẫn là nên tổ chức buổi tiệc đính hôn này nhanh một chút, bởi vẫn còn có rất nhiều chuyện muốn với ấy, không biết thế giới này có muốn lừa bản thân mình hay không, có một điều chắc chắn hiện tại dù cho có muốn bỏ trốn đi chăng nữa, đôi chân đã bán đứng mất rồi, đôi chân của không muốn quay lưng với Phương Vô Tử, dù không biết người trước mặt này có phải là do ảo tưởng thấy hay không.
Mà ở nơi không biết Phương Vô Tử đang cau nhẹ mày, thầm nhỏ. "Sao lại quen thuộc đến ?".
Bạn thấy sao?