Cảm Ơn Vì Đã [...] – Chương 3

Tôi lau nước mắt, mũi vẫn còn cay cay, dáng vẻ xù lông của cậu ta, tôi lại bật .

“Ừ, chị biết rồi.”

“Thật ra chị cũng không thích ta đến mức đó đâu, chỉ là thấy bị giỡn nên hơi tức thôi.”

Tôi ngẩng đầu, vuốt lại mái tóc dựng đứng của cậu ấy, nhẹ giọng :

“Được rồi, mau quay lại tập luyện đi. Trận đấu sắp bắt đầu rồi đấy.”

Cậu ta tôi chằm chằm, như muốn xác nhận tôi thật sự không sao nữa.

Cuối cùng hừ một tiếng, nở nụ , ba bước đi, một bước ngoái lại, rồi chậm rãi quay về căn cứ.

Tôi theo bóng lưng cậu ấy dần biến mất, cuối cùng đi khuất vào trong đội tuyển.

Lúc này, tôi mới thu lại nụ trên môi.

7

Tôi từ chức khỏi vị trí chuyên gia dinh dưỡng của đội tuyển EV.

Sư phụ sau khi biết mọi chuyện, ánh mắt đầy áy náy tôi.

Chính ông là người giới thiệu tôi vào căn cứ đội tuyển để rèn luyện kỹ năng.

Nhưng cuối cùng lại xảy ra chuyện như .

Dù tôi không tỏ ra quá đau lòng, ông vẫn không giấu sự thương xót khi tôi.

Sau khi rời khỏi đội, Thường Thắng đã đến tìm tôi một lần.

Cậu ấy bày trò mè nheo, nhất quyết đòi ăn cơm tôi nấu.

“Trước đây ngày nào cũng mong ngóng ăn đồ chị nấu, nhớ chết đi , bây giờ ăn một miếng thôi mà thấy mãn nguyện quá!”

Tôi cậu ta ăn như thể muốn chui cả người vào trong bát, dáng vẻ này chẳng khác gì một chó nhỏ lang thang lâu ngày cuối cùng cũng ăn một bữa ngon.

Điện thoại tôi vang lên, có tin nhắn đến.

Tôi mở ra xem, là đơn đăng ký dự thi do sư phụ gửi.

Thường Thắng liếc qua, vừa nhai vừa hỏi:

“Ơ, chị Đồng Đồng định tham gia cuộc thi này à?”

Tôi qua thông tin, đó là một cuộc thi có sức ảnh hưởng rất lớn.

Người tham gia chắc chắn cũng toàn là đầu bếp giỏi, đây sẽ là một cơ hội tốt để học hỏi.

Nhưng tôi không vội quyết định.

“Đang suy nghĩ, chắc là sẽ tham gia nếu không có gì thay đổi.”

Đôi mắt Thường Thắng lập tức sáng lên, hưng phấn :

“Vậy em sẽ đến cổ vũ chị, muốn tận mắt thấy chị đánh bại tất cả!”

Tôi bật cậu ta:

“Nhỡ đâu chị bị người ta đánh bại ngay thì sao? Cuộc thi này có nhiều cao thủ lắm đấy.”

Cậu ta nghiêm túc suy nghĩ trong giây lát, sau đó kiên định :

“Không sao, trong lòng em, chị Đồng Đồng là lợi nhất!”

8

Tôi đăng ký tham gia cuộc thi, vòng đầu tiên là vòng sơ tuyển.

Lúc đầu, không thể phô diễn hết thực lực, tôi chọn một món cá sốt chua ngọt đơn giản.

Rất thuận lợi, tôi giành suất vào vòng trong.

Nhưng tôi lại gặp một người ngoài dự đoán.

— Thẩm Khê Tư.

Cô ta đứng bên cạnh Cố Diệp, cánh tay nhẹ nhàng khoác lên tay , lắc lư nũng nịu.

“Cố Diệp, trong lòng em có phải rất giỏi không? Bọn họ chẳng ai ngon bằng em cả.”

Cố Diệp giơ tay xoa đầu ta, trên mặt hiếm khi xuất hiện nụ vui vẻ:

“Ừ, rất giỏi.”

Ánh mắt Thẩm Khê Tư chợt lóe lên, sau đó sang tôi.

“Giang Đồng, cũng tham gia cuộc thi này à?”

Vốn không định để ý, trong hoàn cảnh này, tôi chỉ có thể gật đầu.

Ánh mắt Cố Diệp dừng lại trên gương mặt tôi.

Thẩm Khê Tư hừ nhẹ một tiếng, giọng mang theo sự trịch thượng:

“Vậy thì cố lên nhé, cuộc thi này có rất nhiều đầu bếp khách sạn năm sao tham gia, ai cũng có danh tiếng cao. Cô có thể vào vòng này đã là giỏi lắm rồi.”

Tôi bình thản đáp lại:

“Cảm ơn đã nhắc nhở.”

Không muốn ở lại lâu hơn, tôi xoay người rời đi.

Đúng lúc đó, giọng trong trẻo vang lên sau lưng tôi:

“Chị Đồng Đồng!”

Tôi quay đầu, thấy Thường Thắng đang chạy đến, trên tay còn cầm một ly trà sữa.

Nhìn thấy Cố Diệp, cậu ấy nhướng mày, giọng điệu mang theo chút trêu chọc:

“Ơ kìa, Cố Diệp, sao lại ở đây?”

Sắc mặt Cố Diệp tối sầm lại, không đáp lời.

Tôi thản nhiên :

“Tình cờ gặp thôi. Đi nào.”

“Ồ, !”

Sau khi chúng tôi rời đi, Cố Diệp vẫn đứng yên theo bóng lưng tôi.

Nhìn rất lâu, lâu đến mức chính cũng không nhận ra.

Mãi đến khi Thẩm Khê Tư lên tiếng:

“Xem ra chị Đồng Đồng cũng có sức hút ghê nhỉ? Hai người đó trông cũng hợp đấy chứ!”

Nếu ta không , Cố Diệp có lẽ đã không cảm thấy gì.

Nhưng khi nghe thấy câu đó, bỗng dưng thấy vô cùng khó chịu.

Rất chói mắt.

Bên cạnh ấy không thể có người khác, chỉ có thể là .

Suy nghĩ này khiến Cố Diệp hoảng hốt.

Rõ ràng Thẩm Khê Tư đang ở bên , mà tâm trí lại chỉ nghĩ đến Giang Đồng.

Khuôn mặt nhanh chóng trở lại vẻ bình tĩnh, sang Thẩm Khê Tư, nắm lấy tay ta.

Anh đã thích Thẩm Khê Tư bao năm qua, sao có thể thích Giang Đồng ?

9

Tôi dành gần một tháng để tập trung thi đấu.

Từng bước vượt qua nhiều đối thủ, cuối cùng cũng vào đến trận chung kết.

Món ăn tôi chọn cho trận cuối cùng là thịt kho tầng tầng lớp lớp.

Món này cầu kỹ thuật dao cắt rất cao.

Tôi đã luyện tập rất nhiều, cuối cùng cũng nắm vững kỹ thuật.

Ngày chung kết đến nhanh hơn tôi tưởng.

Thường Thắng đặc biệt xin nghỉ để đến xem tôi thi đấu.

Mặc dù tôi đã không cần, cậu ta vẫn cố chấp:

“Chúng em thi đấu, chị dù bận rộn thế nào cũng không bao giờ vắng mặt. Bây giờ là trận đấu của chị, em nhất định phải có mặt!”

Tôi đành mặc kệ, để cậu ta muốn gì thì .

Không ngờ, tôi lại gặp Cố Diệp và Thẩm Khê Tư ở đây.

Ánh mắt Cố Diệp dừng trên người tôi, còn sắc mặt Thẩm Khê Tư thì khó coi.

Thì ra, ta không có hứng thú với cuộc thi này.

Dù sao, những giải thưởng quốc tế mà ta từng giành còn danh giá hơn nhiều.

Nhưng lần này, chính Cố Diệp lại muốn đến xem.

Ban đầu, ta rất vui, nghĩ rằng muốn quan tâm đến mình nhiều hơn.

Nhưng khi đến nơi, ta mới giật mình nhận ra—

Giang Đồng cũng tham gia cuộc thi này.

Cô ta không muốn để tôi biết suy nghĩ thật của mình, chỉ nhạt :

“Cô cũng may mắn ghê nhỉ? Lại vào đến chung kết. Nhưng hôm nay sư huynh tôi cũng thi đấu, nên tốt nhất đừng mơ đến ngôi quán quân.”

Tôi bình thản ta, nhẹ:

“Biết đâu hôm nay thần may mắn lại mỉm với tôi thì sao?”

Nói xong, tôi đi vào hậu trường chuẩn bị thi đấu.

10

Cuộc thi chính thức bắt đầu.

Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, từng bước tôi đều thực hiện rất tốt.

Cho đến khi tôi nhận phần thịt dùng để chế biến—

Tay tôi khựng lại.

Đây không phải thịt tươi, mà là loại đã để một thời gian.

Không phải tôi không tự tin vào kỹ thuật dao của mình, mà vấn đề nằm ở chỗ— chất lượng thịt sẽ ảnh hưởng đến hương vị món ăn.

Tôi thời gian đang dần trôi đi, lúc này nếu đổi nguyên liệu thì chắc chắn không kịp nữa.

Ánh mắt tôi vô thức hướng xuống dưới khán đài.

Ở đó, tôi bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Thẩm Khê Tư.

Khóe môi ta khẽ nhếch lên, đầy vẻ khiêu khích.

Không cần đoán cũng biết là ai .

Kim giây trên đồng hồ không ngừng quay, trán tôi bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Miếng thịt này quá mềm, khiến tốc độ cắt của tôi bị chậm lại.

Nhưng may mắn là, tôi đã luyện tập vô số lần.

Bằng ký ức cơ bắp và kinh nghiệm tích lũy, tôi vẫn có thể điều chỉnh và kiểm soát nhát dao của mình.

Cuối cùng, vào đúng giây cuối cùng— tôi đã hoàn thành món ăn.

Nhưng trên gương mặt tôi, không hề có chút nhẹ nhõm nào.

Kết quả đúng như dự đoán— tôi về nhì.

Với những vị giám khảo đã nếm qua vô số mỹ vị, chỉ cần một thay đổi nhỏ cũng đủ để họ nhận ra sự khác biệt.

Nói không thất vọng là giả.

Thường Thắng đã đặc biệt xin nghỉ để đến cổ vũ tôi, mà tôi lại chỉ đứng thứ hai.

Nhưng điều khiến tôi tức giận hơn là sự bẩn thỉu đằng sau kết quả này.

Tay tôi khẽ run lên vì kìm nén cơn giận.

Tôi đi vào hậu trường, vừa vặn thấy ba người đang đứng chờ tôi.

Trên mặt Thẩm Khê Tư tràn đầy niềm vui chiến thắng, trong khi hai người còn lại tôi đầy thắc mắc.

Tôi tiến lại gần, không kìm mà chất vấn thẳng:

“Có phải đã lén đổi nguyên liệu của tôi không?”

Ánh mắt Thẩm Khê Tư lóe lên một tia chột dạ, rất nhanh liền khoanh tay trước ngực, tôi đầy giễu cợt:

“Giang Đồng, bị điên à? Thua rồi lại đi đổ lỗi cho người khác?”

“Tôi thấy, với thực lực của , có giải nhì đã là may mắn lắm rồi.”

Tôi bật lạnh lùng, không buồn đôi co thêm.

Ngay giây tiếp theo— tôi vung tay lên, một cái tát giáng thẳng xuống mặt ta.

Chát!

Thẩm Khê Tư trợn tròn mắt, như không thể tin .

“Giang Đồng! Cô điên rồi sao?! Cô dám đánh tôi?!”

Cố Diệp lập tức bước tới kéo hai chúng tôi ra, nhíu mày tôi:

“Giang Đồng, đang ? Đừng quá đáng!”

Tôi cắn chặt môi, cố kìm lại cơn giận đang bùng lên.

Phải mất vài giây, tôi mới lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng đáp:

“Tránh xa tôi ra. Nhìn thấy các người, tôi chỉ thấy buồn nôn.”

Ánh mắt tôi tràn đầy sự khinh miệt và chán ghét.

11

Tôi không biết Cố Diệp đã tìm ra đoạn ghi hình giám sát bằng cách nào.

Có lẽ là vì ánh mắt đầy căm ghét của tôi hôm đó quá rõ ràng, khiến ta cảm thấy bất an.

Ngày hôm sau, ta cùng với Thẩm Khê Tư đến tìm tôi.

Lại là họ.

Tôi thực sự thấy phiền.

Thẩm Khê Tư đứng trước mặt tôi, cúi đầu, giọng lí nhí:

“Xin lỗi…”

Tôi không thèm ngẩng đầu, giọng điệu hờ hững:

“Nếu nhỏ thế này, tôi e là tôi chẳng nghe thấy đâu. Mà hình như cũng chẳng có bao nhiêu thành ý nhỉ?”

Cố Diệp lạnh giọng:

“Thẩm Khê Tư!”

Bị ta quát, Thẩm Khê Tư ấm ức cúi thấp đầu hơn, vành mắt đỏ hoe, giọng run rẩy:

“Được rồi! Tôi sai rồi! Xin lỗi !”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...