13
Một tháng sau vào cuối tuần. Tôi và Cố Tụng Diễn đang ngồi uống cà phê tại quán cà phê trên đỉnh núi.
Buổi chiều, chúng tôi tựa vào nhau trên con đường kính ngắm hoàng hôn.
Đằng sau vang lên một giọng quen thuộc: “Kiều Ly, chúng ta chuyện một chút không.”
Tôi quay lại, thấy Phó Tự Châu đứng sau lưng.
Tôi lạnh lùng từ chối: “Tôi không có gì để với .”
Phó Tự Châu xuống giọng: “Xin em, cho năm phút.”
Tôi Cố Tụng Diễn, ra hiệu cho sang bên cạnh chờ tôi.
Phó Tự Châu lấy điện thoại ra, mở một video trong album, giải thích: “Đây là video quay lại lúc Thẩm Mộng Chi ăn bánh sinh nhật trong văn phòng , không phải như em nghĩ đâu.”
Tôi liếc video.
Quả thật chỉ là ăn bánh thôi.
Nhưng điều này giờ đã không quan trọng nữa.
Tôi thản nhiên : “Vậy thì sao? Tôi đã có mối quan hệ mới, chúng ta không thể quay lại quá khứ nữa.”
Phó Tự Châu tự lừa dối mình: “Em và ta ở bên nhau chỉ để ghen thôi đúng không?”
Tôi khẽ : “Phó Tự Châu, đừng tự nâng cao mình lên quá như , giờ tôi đã hoàn toàn buông bỏ , tôi và Cố Tụng Diễn đang hướng tới hôn nhân, ấy phù hợp chồng hơn , cảm ơn vì đã không cưới tôi.”
Ánh mắt Phó Tự Châu đỏ lên: “Kiều Ly, chúng ta đã ở bên nhau ba năm, sao em có thể thay đổi ngay như ?”
“Khi tôi và ở bên nhau, còn mập mờ với Thẩm Mộng Chi. Ai quy định tôi không thay đổi sau khi chia tay với ?”
Nói xong, tôi nhớ ra một chuyện, mỉa mai: “À đúng rồi, lần trước không phải rằng, nếu mắt Mộng Chi có một chút tổn thương nào, sẽ tự tay móc mắt của tôi sao? Cô ta giờ thế nào rồi?”
“Mắt ấy không sao.” Phó Tự Châu biết mình sai, thở dài, “Kiều Ly, xin lỗi vì những gì đã , không? Em chia tay với Cố Tụng Diễn đi, chúng ta lại từ đầu, sẽ tôn trọng em.”
Tôi ngắt lời: “Anh không có tư cách.”
“Tôi còn phải cảm ơn , đã giúp tôi hiểu một điều, sau này khi đương, không cần phải xem trọng nghi thức như .”
Ánh mắt Phó Tự Châu sâu lại: “Ý em là gì?”
“Khi cảm đã đến đúng chỗ, có một số chuyện không cần phải chờ đến đêm kết hôn mới .” Tôi nở nụ , “Tôi sẽ thử với Cố Tụng Diễn trước.”
“Em dám!” Phó Tự Châu nghiến răng, ánh mắt đầy ghen tuông, “Em là của , không thể để ta chạm vào em!”
Tôi sửa lại: “Tỉnh lại đi, giờ trai tôi là ấy, sau này chồng tôi cũng là ấy.”
Phó Tự Châu cúi đầu: “Anh đã gắn xong những viên đá nhỏ trên váy cưới, lúc trước mua chiếc váy này là để em mặc, Thẩm Mộng Chi không có tư cách chạm vào.”
Từng lời tôi như một nhát dao: “Tôi đã thiết kế xong váy cưới mới, cái cũ không đi thì cái mới không đến. Sau này khi tôi và Cố Tụng Diễn kết hôn, sẽ không mời đến dự tiệc.”
“Kiều Ly, không cưới ta!” Phó Tự Châu nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
Tôi vùng ra: “Tổng giám đốc Phó, đã chia tay rồi, tôi hy vọng cả hai chúng ta đều có thể giữ thể diện, đừng hành xử như kẻ điên.”
“Tôi không muốn để ấy chờ lâu, cứ đi.” Nói xong, tôi quay người rời đi.
Cố Tụng Diễn đang đợi tôi trong quán cà phê.
Chúng tôi nắm tay nhau. Anh vòng tay ôm tôi vào lòng.
Những nụ hôn say đắm rơi xuống, hoàng hôn như những viên thủy tinh rực rỡ, khiến tôi cảm thấy ấm áp.
Phó Tự Châu đứng đằng sau, tức giận đến muốn nổ tung.
Anh ta nắm chặt tay, vì thân phận của Cố Tụng Diễn, cuối cùng ta cũng buông tay, chán nản rời khỏi quán cà phê.
Hai tháng sau. Thẩm Mộng Chi mang thai với một gã lưu manh.
Cô ta đi tìm Phó Tự Châu để xin tiền phẫu thuật.
Phó Tự Châu ném cho một vạn nhân dân tệ, : “Cút, sau này đừng để tôi thấy nữa.”
Sau khi Thẩm Mộng Chi phẫu thuật xong, ta gửi cho tôi một bức ảnh nằm trên bàn mổ.
Rồi gọi điện thoại đến: “Chị Kiều, em mang thai với con của Phó, ta cho em tiền bắt em bỏ đi.”
Tôi rất lạnh lùng: “À? Liên quan gì đến tôi?”
Thẩm Mộng Chi ngây thơ : “Chị không ghen à?”
Tôi lạnh: “Ghen cái gì? Tôi sắp kết hôn rồi.”
Thẩm Mộng Chi không thể tin nổi: “Chú Phó tốt như , chị thật sự không muốn buông tay sao?”
Tôi nhíu mày: “Đó là mắt mù.”
Thẩm Mộng Chi mặt dày : “Chị Kiều, nếu chị không cần ta nữa, có thể mai cho chúng em không? Chỉ cần chị chọc tức ta vài câu, ta sẽ quay lại với em.”
Tôi vội vàng cúp điện thoại: “Tôi không rảnh để tham gia vào trò kịch của các người, sau này đừng phiền tôi nữa.”
….
Một năm sau, tôi và Cố Tụng Diễn tổ chức một đám cưới lớn.
Tôi mặc chiếc váy cưới mới do mình thiết kế, trở thành dâu đẹp nhất.
Phó Tự Châu một mình lái xe đến quán cà phê trên đỉnh núi.
Trong cuốn sách mà tôi thường đọc, ta đã viết đầy những cảm dành cho tôi và những lời hối lỗi.
Nhưng những điều này giờ đã trở nên vô ích.
Cuốn sách ấy tôi đã đọc xong, từ giờ sẽ không mở lại nữa.
Trên đường lái xe xuống núi, Phó Tự Châu xem video chúng tôi tuyên thệ kết hôn.
Anh ta không chủ tay lái nên xảy ra tai nạn.
Anh ta đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Mẹ Phó gọi điện cho tôi: “Kiều Ly, Tự Châu bị tai nạn, nó cứ gọi tên con, xin con hãy đến thăm nó đi.”
“Dì, hôm nay là ngày cưới của con, đừng nhắc đến chuyện không vui như .” Tôi cúp máy.
Tôi và Cố Tụng Diễn đã nhau hơn một năm, mặc dù tôi không còn cố chấp giữ lần đầu cho đêm tân hôn.
Nhưng lại : “Đừng vì người khác mà ảnh hưởng đến niềm tin của mình, có thể chờ.”
Vì , chúng tôi cùng nhau giữ lần đầu cho đêm tân hôn.
Đêm nay, bầu trời đầy sao lấp lánh, trong mắt tôi và Cố Tụng Diễn chỉ có nhau, chúng tôi tận hưởng trọn vẹn đêm tối lãng mạn và tuyệt đẹp này.
-HẾT-
Bạn thấy sao?