2Khi tôi và Phó Tự Châu ở bên nhau, tôi vẫn đang học đại học ở nước ngoài.Tôi theo học chuyên ngành thiết kế váy cưới. Bản chất tôi khá truyền thống và coi trọng cảm giác lễ nghi, tôi nghĩ rằng điều quý giá nhất nên giữ lại đến đêm tân hôn. Tôi đã trước với Phó Tự Châu rằng đến đêm kết hôn, tôi mới hoàn toàn trao bản thân mình cho ta. Anh ta đồng ý ngay:"Kiều Ly, lý do thích em là vì em khác biệt, em rất trong sạch." Anh ta đã nhẫn nại suốt ba năm.Giờ đây, chúng tôi đã đến giai đoạn chuẩn bị kết hôn. Anh ta định từ bỏ tất cả sao? Tôi thu lại suy nghĩ và muốn uống một ngụm cà phê để bình tĩnh lại. Tay của Thẩm Mộng Chi đặt lên tay tôi, khoé môi ta nở một nụ . Ngay giây tiếp theo, ta cầm tay tôi và đổ một ly cà phê lên người mình.Cô ta rụt tay lại, đứng lên vuốt váy dính cà phê, tỏ ra đáng thương : “Chị Kiều, em sai rồi, chị đừng giận.”Tôi mở to mắt và thấy Phó Tự Châu bước vào quán cà phê. Anh ta liếc cốc cà phê trong tay tôi, ánh mắt trở nên sâu thẳm: “Kiều Ly, em có tức giận thì hãy trút lên , sao lại nổi nóng với Mộng Chi?”Thẩm Mộng Chi kéo Phó Tự Châu lại, giọng mềm mỏng: “Chú Phó, em không sao đâu, đừng trách chị Kiều, chị ấy không cố ý mà.”Nhìn Thẩm Mộng Chi giả vờ đáng thương, tôi bỗng nhiên : “Có cần tôi gọi quản lý để kiểm tra camera không?”Phó Tự Châu cau mày, giọng lạnh lùng: “Đủ rồi, Kiều Ly, không có kiên nhẫn xem em diễn nữa.”“Em đang diễn sao?” Rõ ràng là Thẩm Mộng Chi đang diễn trò. Tôi không hiểu vì sao Phó Tự Châu lại đứng về phía ta mà không phân biệt rõ đúng sai. Rõ ràng tôi mới là của ta.Phó Tự Châu do dự: “Để sau hãy , em bẩn váy của Mộng Chi rồi, đưa ấy đi mua váy mới thay.”Anh ta nắm tay Thẩm Mộng Chi rời đi. Thẩm Mộng Chi quay lại tôi, trong ánh mắt đầy vẻ đắc ý.---3Tôi tìm quản lý cửa hàng để trích xuất đoạn camera vừa rồi. Tôi dùng điện thoại quay lại đoạn Thẩm Mộng Chi nắm tay tôi, rồi cố hắt cà phê lên người mình.Tôi đang định gửi đoạn quay này cho Phó Tự Châu thì đột nhiên điện thoại hiện lên một đoạn ghi âm Thẩm Mộng Chi gửi:"Chú Phó, em không với tới khóa kéo, giúp em không?""Được."Sau đó là âm thanh của khóa kéo kéo lên."Cảm ơn Phó, không sợ chị Kiều ghen à?""Không để ấy ghen một chút, ấy sẽ không biết trân trọng đâu, ấy luôn ở trong hạnh phúc mà không hề hay biết."Tôi cứng người lại. Dù có gửi đoạn video quay camera cho ta, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.Tôi đứng dậy rời khỏi quán cà phê và nhắn tin cho Phó Tự Châu: “Phó Tự Châu, chúng ta chia tay đi.”Tin nhắn gửi đi rồi rơi vào im lặng, Phó Tự Châu không trả lời. Ngược lại, Thẩm Mộng Chi liên tục gửi cho tôi những đoạn ghi âm của ta và Phó Tự Châu:"Chú Phó, điện thoại em hết pin rồi, cho em mượn điện thoại của chụp tấm hình nhé?""Ừ."Ngay khi đang nghe đoạn ghi âm, tôi nhận một bức ảnh trong hộp thư của Phó Tự Châu: là ảnh selfie của Thẩm Mộng Chi. Cô ta mặc một chiếc váy mới, cổ khoét sâu để lộ cảnh xuân. Tôi biết chắc bức ảnh này là do ta dùng điện thoại của Phó Tự Châu gửi cho tôi.Tôi nghĩ, nếu Phó Tự Châu và Thẩm Mộng Chi có chút giới hạn nào, ta sẽ không lấn tới hết lần này đến lần khác.Một đoạn ghi âm mới lại đến:"Chú Phó, chiếc váy này cổ có phải thấp quá không?""Có hơi thấp thật, hay là em đổi chiếc khác nhé?""Nhưng em rất thích chiếc này, sau này em chỉ mặc nó cho Phó xem thôi, có không?""...""Chú Phó, em khát quá, để cảm ơn vì đã mua váy cho em, em mời uống trà sữa nhé?""Trà sữa không tốt cho sức khỏe đâu, để tôi dẫn em đi uống trà chiều nhé, tôi mời.""Vậy em cảm ơn Phó nha.""Không có gì.""Chú Phó tốt thật, nếu em có một người trai như , bất kể muốn gì, em cũng sẽ cho."
Bạn thấy sao?