VĂN ÁN
Phó Tự Châu nảy sinh cảm với sinh viên nghèo ta giúp đỡ.
Sau khi bị tôi phát hiện, ta cũng chẳng thèm giả vờ nữa, đưa cho tôi một tấm chi phiếu: “Phí chia tay, em muốn bao nhiêu thì cứ điền.”
Tôi cầm phí chia tay và chuẩn bị chạy lấy người.
Anh ta thản nhiên : “Không ăn một bữa cơm chia tay à? Dù gì cũng ở bên nhau ba năm.”
Bữa cơm chia tay thì thôi, mẹ tôi vừa giới thiệu cho tôi một đối tượng hẹn hò.
Về sau, khi Phó Tự Châu đến Tập đoàn Cố thị để bàn chuyện ăn, thư ký bảo rằng Cố Tổng đang bận, phải một tiếng nữa mới gặp ta.
Lúc đó, Cố Tụng Diễn ôm eo tôi tràn ngập chiếm hữu: “Để ta nghe thấy thì sao?”
Nếu đã muốn chơi , thì chơi lớn một chút. Nghe đâu hôm ấy, Phó Tự Châu ở ngoài văn phòng của tổng giám đốc Cố thị đã đá mạnh đến nỗi suýt hỏng cửa.
---
1Phó Tự Châu đã tài trợ cho một sinh viên nghèo.Thời gian gần đây, sinh viên này liên tục nhắn tin khiêu khích tôi:“Dì Kiều à, hôm nay Phó dẫn cháu đi ăn đồ Nhật cao cấp, ấy dì bận, khi nào dì rảnh thì chúng ta sẽ đi lần nữa nhé?”“Dì Kiều, Phó mua cho cháu đôi giày thể thao, cháu bảo mua cho dì một đôi nữa, ấy mua chưa?”“Dì Kiều, hôm nay cháu ngồi xe Phó, không cẩn thận để rơi một chiếc khuy trên ghế phụ, nếu dì thấy thì đừng ghen nha.”“Dì Kiều, sắp đến sinh nhật cháu rồi, Phó sẽ tặng cháu một bất ngờ, cháu rất tò mò không biết là gì đây.”“Dì Kiều...”Nhìn thấy những tin nhắn này, tôi bực không chịu nổi. Tôi chỉ lớn hơn ta bốn tuổi mà ta lại gọi tôi là “dì ”! Tôi chụp màn hình tin nhắn gửi cho Phó Tự Châu.Anh chỉ thản nhiên : “Cô ấy chỉ là một nữ sinh, có thể có suy nghĩ xấu gì chứ? Là em nghĩ nhiều thôi.”“Phó Tự Châu, chắc là không bị mù chứ? Tâm tư của ta chẳng phải quá rõ ràng sao?”“Tâm tư gì chứ? Cô ấy chỉ muốn chia sẻ niềm vui thôi mà.”Tôi nghẹn lời.“Anh bận rồi, để sau tiếp.” Phó Tự Châu cúp máy. Tôi càng nghĩ càng tức.Tôi đến văn phòng Phó Tự Châu để tìm . Thư ký Lý ngăn lại, vẻ mặt lúng túng: “Cô Kiều, Tổng Giám đốc Phó đang bận hay là quay lại sau?”“Không cần, tôi sẽ ngồi đợi ở đây.” Tôi đứng đợi ngoài văn phòng ta. Lúc đầu, tôi nghĩ ta đang tiếp khách quan trọng.Cho đến khi nghe thấy giọng Thẩm Mộng Chi từ bên trong: “Chú Phó, em ăn không nổi nữa rồi.”Tôi như bị sét đánh. Định xông vào thì thư ký Lý chặn cửa lại: “Cô Kiều, Tổng Giám đốc Phó dặn là không cho ai vào cả, xin đừng khó tôi.”Tôi thất thểu rời đi. Ngồi trong quán cà phê dưới toà nhà Tập đoàn Phó thị, chờ Phó Tự Châu đến giải thích. Nhưng người tôi gặp không phải Phó Tự Châu, mà là Thẩm Mộng Chi.Hôm nay ta mặc một chiếc váy trắng tinh, giống như một đóa hoa dành dành đang nở rộ. Tôi sững sờ ta.Tôi nhớ rất rõ, bốn năm trước, lần đầu tiên gặp Phó Tự Châu, tôi cũng mặc một chiếc váy trắng. Anh ta tôi từ cái đầu tiên và theo đuổi tôi một năm trời. Khi chúng tôi bên nhau, : “Lần đầu thấy em, em xinh đẹp và thuần khiết như một đóa hoa dành dành.”Năm ấy, tôi 20 tuổi. Còn Thẩm Mộng Chi bây giờ, cũng 20 tuổi.Thẩm Mộng Chi thấy tôi, mỉm chào: “Dì Kiều, nghe thư ký Lý dì vừa đi tìm Phó?”Tôi lạnh mặt: “Đừng gọi tôi là dì Kiều, tôi chỉ lớn hơn có bốn tuổi thôi.”“Vậy em gọi là chị Kiều nhé.” Thẩm Mộng Chi ngồi xuống đối diện tôi. Vừa vén tóc vừa nhỏ giọng than thở: “Chú Phó thật xấu tính, em không ăn nổi nữa mà ấy vẫn ép em ăn.”Câu của ta khiến tôi không thể không hiểu nhầm.Tôi cố gắng bình tĩnh: “Hôm nay sinh nhật ? Ăn bánh kem sao?”“Phì, chị Kiều ngây thơ thật đấy.” Thẩm Mộng Chi cầm ly cà phê lên, duyên dáng nhấp một ngụm, sau đó : “Nghe chị và Phó ở bên nhau ba năm mà còn chưa để ấy đụng đến, chị đoán xem ấy có lén lút ‘ăn vụng’ không?”
Bạn thấy sao?