Nửa đêm 12 giờ, thanh mai trúc mã bảo tôi đội mưa mang hoa tặng một khác.
Tôi kéo lê cơ thể sốt run, loạng choạng bước đi, rồi vô ngã vào lòng một chàng trai xa lạ.
Chàng trai có đôi mắt đen sâu thẳm, mái tóc đen rối nhẹ, bàn tay lớn theo phản xạ ôm lấy eo tôi.
Không biết lấy đâu ra dũng khí, tôi lí nhí cầu xin:
“Có thể đưa tôi về nhà không?”
Anh ta nhướng mày:
“Hạ Nhung, em có biết tôi là ai không?”
Tôi vùi mặt vào cổ ấy, giọng lơ mơ:
“Biết chứ, cậu chuyển trường rất đáng sợ.”
Trình Dã bật khẽ, tay siết chặt eo tôi hơn:
“Ai với em, tôi đáng sợ?”
1
Tôi thích Lục Tuấn Chi, đây là bí mật mà cả trường Nhất Trung Tỉnh Thành ai cũng biết.
Từ năm 5 tuổi, tôi đã lẽo đẽo theo sau Lục Tuấn Chi, đến tận bây giờ khi đã 19 tuổi.
Cuộc sống của tôi, dường như luôn đi theo quỹ đạo của ấy.
Anh học trường đắt đỏ nhất Tỉnh Thành, tôi liều mạng thi đỗ vào đó.
Học phí quá cao, tôi không gánh nổi, liền nhận vô số công việc gia sư.
Tôi không dám lơ là, nếu rớt khỏi top 10 toàn khối, tôi sẽ mất học bổng.
Lục Tuấn Chi đẹp trai và chói lóa, tính cách kiêu ngạo khiến rất con thích.
Gia cảnh ấy giàu có đến mức, chỉ một chiếc áo khoác cũng đáng giá bằng vài năm sinh hoạt phí của tôi.
Tôi không phải không biết, khoảng cách giữa tôi và ấy xa đến nhường nào.
Lục Tuấn Chi là người mà ngay cả việc ngước cũng là một điều xa xỉ đối với tôi.
Nhưng tôi lại không thể quên ngày hôm ấy, khi tôi lấm lem bùn đất, còn thì nhướng mày, đưa tay về phía tôi.
Một thiếu niên tuổi mười mấy, vẻ ngang tàng ấm áp.
“Nhìn cái bộ dạng này của em kìa.”
“Có ai bắt nạt em, thì cứ đánh trả lại.”
“Nếu có chuyện gì, tôi lo hết.”
Dáng vẻ lạnh lùng của ấy, lại trở thành ánh sáng duy nhất trong những ngày tháng độc của tôi.
Thế nên, năm 17 tuổi, tôi bắt đầu hành trình đơn phương của mình.
Dù biết khoảng cách giữa tôi và Lục Tuấn Chi lớn đến mức nào, tôi vẫn cố chấp cái đuôi nhỏ mà ai cũng biết.
Bạn của Lục Tuấn Chi cứ thay đổi hết người này đến người khác, tôi lại ngây ngô tự hỏi:
“Có khi nào, đến lượt mình không?”
2
“Lục ca, muộn thế này rồi, Hạ Nhung còn đến không?”
Góc phòng tối mịt, không khí nồng đượm mùi rượu, ánh đèn mập mờ phủ lên những bóng dáng lười nhác.
Lục Tuấn Chi dựa hờ hững vào sofa, mắt hơi nhấc lên, không gì.
Một cậu ấm trong nhóm cợt:
“Tất nhiên là đến, chỉ cần là Lục ca gọi, Hạ Nhung có bao giờ không đến đâu? Chỉ là mua một bó hoa thôi mà, đâu phải chuyện gì to tát.”
Ở đầu bên kia sofa, một nhỏ nhắn với vẻ đẹp tinh tế lặng lẽ ngồi đó.
Cô ấy chính là hoa khôi của trường bên cạnh, nổi tiếng xinh đẹp.
Buổi tiệc hôm nay là do Lục Tuấn Chi tổ chức.
Nghe danh đẹp trai lại hào phóng, vốn không mời, lại cố bám theo bè để đến gặp .
Và ngay khoảnh khắc thấy Lục Tuấn Chi, không thể rời mắt.
Đẹp trai đến thế, bảo sao có nhiều theo đuổi ấy.
Sau vài vòng chơi “Thật hay Thách”, mọi người bắt đầu trêu chọc và .
Lục Tuấn Chi không phản ứng mạnh, cũng không từ chối.
Khi đến lượt , giọng lười biếng vang lên:
“Thách.”
Lâm Khê liếc đồng hồ, nghiêng đầu duyên:
“Bây giờ là 12 giờ đêm, Lục ca, có thể tặng em một bó hoa dạ lan hương không?”
Vừa dứt lời, ánh mắt mọi người xung quanh lập tức trở nên kỳ quái.
Dạ lan hương – thật biết chọn mà.
Căn phòng rơi vào im lặng trong chốc lát.
Lục Tuấn Chi Lâm Khê, ánh mắt hờ hững, chợt cong môi :
“Ha.”
Nụ ngạo nghễ, pha chút bất cần.
“Được thôi, chuyện nhỏ.”
Anh cầm điện thoại lên, ngón tay lướt nhẹ, thành thạo bấm dãy số quen thuộc.
Điện thoại chỉ đổ chuông đúng một giây, đã bắt máy ngay.
3
Tôi vừa sốt vừa mệt, mới chợp mắt một lúc, giọng vẫn còn khàn đặc:
“Tiểu Chi ca ca.”
Lục Tuấn Chi sững lại một giây, hàng mày khẽ nhíu lại:
“Giọng em sao thế?”
Từ trước đến nay, tôi không phải kiểu người thích than vãn, theo bản năng giấu đi:
“Hôm nay dạy thêm hơi nhiều, hơi nhiều nên bị khàn giọng thôi.”
Không hiểu vì sao, hơi thở của Lục Tuấn Chi lạnh đi một chút.
Tôi khẽ ho một tiếng:
“Tiểu Chi ca ca, trễ thế này rồi, gọi có chuyện gì không?”
Giọng ấy chẳng nghe ra cảm gì:
“Mang một bó dạ lan hương đến quán bar Đế Hào, phải là hoa gói tươi.”
Tôi ra ngoài trời, mưa phùn lất phất:
“Giờ này rồi, tiệm hoa…”
Lục Tuấn Chi hơi ngả người ra sau, nhạt, cắt ngang lời tôi:
“Luôn có cách mà, đúng không? Em chẳng phải đang rất thiếu tiền sao? Mang một bó đến, tiền công bao nhiêu, trả bấy nhiêu.”
Tôi sững lại, ánh mắt vô thức dừng trên những đóa dạ lan hương ngoài ban công.
Đúng , tôi luôn có cách.
Ai trong vòng tròn này cũng biết, loài hoa tôi thích tặng Lục Tuấn Chi nhất chính là dạ lan hương.
Mỗi tuần một bó, chưa từng gián đoạn.
Tôi trồng cả một ban công đầy dạ lan hương trắng, chăm sóc từng chút một.
Chỉ để đến khi chúng nở rộ, tôi có thể mang đến trước mặt ấy.
“Tiểu Chi ca ca, biết ý nghĩa của dạ lan hương không?”
Lục Tuấn Chi cau mày, cầm hờ hững trên tay:
“Không biết.”
Tôi không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi:
“Anh không tò mò sao?”
Lục Tuấn Chi đưa ngón tay chạm nhẹ lên trán tôi, giọng lười biếng:
“Không tò mò.”
Tôi lẽo đẽo theo sau , nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Dạ lan hương tượng trưng cho thầm lặng.”
Đây là cách duy nhất mà một kẻ nhút nhát như tôi có thể bày tỏ cảm của mình.
Suy nghĩ trở về thực tại.
Tôi nghe thấy bên đầu dây kia, tiếng nhạc ầm ĩ vang lên, khẽ :
“Được, lát nữa em mang đến.”
Bên trong phòng bao, Lâm Khê lén quan sát phản ứng của Lục Tuấn Chi, thấy không có gì khác lạ, liền thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bao nhiêu năm nay, trong vòng tròn của ấy, tôi đã sớm trở thành trò .
Ai cũng , tôi chính là con chó trung thành nhất bên cạnh Lục Tuấn Chi.
“Bạn của Lục ca thì thay đổi xoành xoạch, con chó trung thành thì mãi mãi không đổi.”
Anh ấy chưa bao giờ đứng ra giải thích.
Chỉ nhàn nhạt theo đám , giọng điệu hờ hững như một người ngoài cuộc:
“Thấy chưa, tôi đã rồi, ấy chắc chắn sẽ đến.”
4
Hai giờ sáng, tôi vẫn chưa xuất hiện ở quán bar Đế Hào.
Ánh mắt của Lục Tuấn Chi chẳng thể hiện chút cảm nào.
Lâm Khê dò xét lên tiếng:
“Lục ca, muộn thế này rồi, bên ngoài còn đang mưa, hay là thôi đi? Thật ra em cũng không quá muốn có dạ lan hương đâu. Em chỉ tiện miệng thôi, để Hạ Nhung đi một chuyến xa cũng phiền ấy quá.”
Lục Tuấn Chi lười biếng nghịch điện thoại, giọng dửng dưng:
“Dạ lan hương rất hợp với em. Chỉ bảo ấy mang đến một bó hoa thôi, chẳng đáng gọi là phiền.”
Lâm Khê khẽ nũng nịu, còn tôi, đứng ngoài cửa, bỗng khựng bước.
Hóa ra, bắt tôi nửa đêm mang hoa đến, chỉ để lấy lòng một khác.
Tay đặt trên tay nắm cửa siết chặt hơn.
Đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi, tôi cũng chẳng còn nhớ nổi.
Nhưng hình như điều này sớm đã trở thành thói quen.
Tôi và Lục Tuấn Chi chẳng là gì của nhau, tôi vốn không có tư cách để tức giận.
Hít sâu một hơi, tôi vuốt lại mái tóc ướt nhẹp vì mưa, quần áo dính sát vào người.
Rồi đẩy cửa bước vào.
Bầu không khí náo nhiệt lập tức tĩnh lặng.
Những ánh mắt đổ dồn về phía tôi, có dò xét, có chế nhạo, có trêu , và cả sự đắc ý trong mắt Lâm Khê.
Bộ dạng tôi lúc này quá tệ.
Áo quần ướt sũng, mùa hè mặc đồ mỏng, màu nội y lờ mờ hiện ra.
Tôi luôn là người đến ngay khi ấy cần, và một lần nữa, Lục Tuấn Chi lại biến tôi thành trò .
Tôi đưa tay lau nước mưa nhỏ xuống từ mái tóc, giọng bình tĩnh:
“Xin lỗi, em đến hơi muộn.”
Lục Tuấn Chi khó chịu, bực bội “chậc” một tiếng, đứng dậy cởi áo khoác:
“Sao không mang ô? Mặc đồ ướt thế này thoải mái lắm à?”
Khoảng cách giữa tôi và ấy đột ngột thu hẹp.
Tôi nhẹ nhàng né tránh áo khoác của , giải thích:
“Em đi xe đạp điện, còn phải giữ hoa, không có tay nào dư để cầm ô cả.”
Lục Tuấn Chi dường như không hài lòng với hành né tránh của tôi, giọng lạnh đi mấy phần:
“Nếu em đi taxi, tôi sẽ thanh toán lại cho em.”
Tôi vốn đã sốt, lại dầm mưa, sắc mặt càng thêm tái nhợt, cơ thể run rẩy vì lạnh.
Nhưng ấy vẫn chỉ trích tôi.
Tôi ngẩng đầu lên:
“Sau này có chuyện như thế này, đừng tìm em nữa. Gọi ship đi.”
Đôi mắt nâu nhạt của Lục Tuấn Chi lặng lẽ tôi, giọng có chút mất kiên nhẫn:
“Em chẳng phải đang rất thiếu tiền sao?”
Tôi sững lại, trong lòng đột nhiên nhói lên một cơn đau, phải khó khăn lắm mới tìm lại giọng của mình:
“Không phải đồng tiền nào em cũng muốn kiếm.”
Lục Tuấn Chi giọng lạnh nhạt:
“Thế nên chỉ nhờ em mang một bó hoa đến thôi mà cũng khó đến thế?”
“Khó lắm.”
Tôi ôm lấy bụng, nơi đang đau âm ỉ, giọng không mang theo chút cảm nào, mắt đỏ hoe.
“Lục Tuấn Chi, mỗi tuần tôi đều mang đến cho một bó dạ lan hương, thực sự không biết ý nghĩa của nó sao?”
Tôi rất ít khi gọi cả họ tên ấy như .
Lục Tuấn Chi hơi nhíu mày, có vẻ không hiểu tại sao tôi lại giận dỗi như thế.
Anh ấy không thích tôi cư xử như .
Tôi , lắc đầu:
“Thôi, không biết cũng chẳng sao nữa.”
Bạn thấy sao?