16
“Sao cậu không chết đi cho rồi!”
Lý Thiến Thiến đột ngột vung tay siết chặt lấy cổ tôi, gương mặt méo mó vì điên loạn.
Tôi thật không ngờ chỉ vì đứng cạnh Kỷ Bá Ngôn mà có thể khiến ta mất kiểm soát đến mức này.
Huống hồ… tôi và ấy còn chẳng phải người .
Tôi bắt đầu thấy khó thở, não xoay như chong chóng, cố gắng tìm cách thoát khỏi bàn tay điên cuồng kia.
Bất ngờ, tôi nảy ra một ý — liền hét lớn về phía sau ta:
“Kỷ Bá Ngôn! Anh tới rồi à?”
Lý Thiến Thiến lập tức buông tay, vội vàng vuốt lại tóc, còn quay người lại nở một nụ tươi như hoa.
Tôi không bỏ lỡ cơ hội, lập tức mở cửa chạy vội ra ngoài.
Ngay trước cửa, tôi đụng phải Kỷ Bá Ngôn, phía sau là Kỷ Thanh Dã.
Lần đầu tiên kể từ sau chia tay, tôi chủ lên tiếng với Kỷ Thanh Dã:
“Anh liệu mà quản Lý nhà đi, đừng để con điên đó chạy ra ngoài loạn nữa.”
Thật sự hết chịu nổi rồi. Một đám điên dở.
Tôi từng dây dưa với hai kẻ ngốc này là do bị ma ám chắc luôn.
Đúng là chỉ có tiền là trung thành nhất — nó sẽ không bao giờ phản bội người biết nó.
Tôi thật sự muốn quay về quá khứ, tát tỉnh bản thân — cái đứa ngu ngốc từng bị cảm mờ mắt ấy.
Đàn ông sao mà so với mùi tiền?
Sau buổi tiệc, Kỷ Bá Ngôn tiện đường đưa tôi về nhà.
Trên đường, tôi hỏi :
“Trước đây… đã từng biết em à?”
Anh không gì, mãi cho đến khi lái xe về tới trước cổng nhà tôi, dừng lại, mới chậm rãi lên tiếng:
“Lúc nào rảnh thì đến nhà tôi chơi nhé, Chiu Chiu rất nhớ em.”
Tôi hơi ngẩn ra, trong đầu dần hiện lên một hình ảnh mờ nhạt.
Chiu Chiu là con mèo hoang mà tôi từng gặp trên đường về nhà sau giờ tan học hồi cấp ba.
Vì nó rất thích “nhiều chuyện”, thường líu lo như chim non nên tôi đặt tên nó là Chiu Chiu.
Nhà tôi không cho nuôi thú cưng, nên tôi chỉ có thể tranh thủ lúc về nhà, mua vài cây xích để cho nó ăn.
Lần cuối tôi đến tìm thì không thấy nó đâu nữa.
Chỉ nhớ mang máng bóng lưng của một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng.
Vì chuyện đó mà tôi buồn mất một thời gian dài, thậm chí còn giận con mèo nhỏ vì đã biến mất không lời từ biệt.
“Vậy hôm đó nhờ Lý Thiến Thiến nhắn tôi là để rằng đã đem Chiu Chiu về nuôi à?”
Anh gật đầu, rồi đưa cho tôi xem ảnh mới nhất của Chiu Chiu.
Thật tốt quá, con béo nhỏ chăm đến lông mượt bóng, trông mập mạp khỏe mạnh.
Tối đó về đến nhà, trời bỗng đổ mưa.
Tiếng mưa lẫn vào gió, rít qua mấy tán cây ngoài cửa sổ, tạo nên âm thanh xào xạc lạnh người.
“Sanh Sanh, mở cửa cho không…”
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên khiến tôi giật mình.
Tôi bước đến, qua mắt mèo — là Kỷ Thanh Dã.
Anh ta đứng trong mưa, ướt như chuột lột, mái tóc đen rũ rượi che mất nửa trán.
“Sanh Sanh, về nhà với không?”
“Mỗi ngày không có em bên cạnh, sống thật sự rất tệ.”
“Anh từng nghĩ mình không em, hóa ra, trong lúc bên nhau, đã em từ lúc nào không hay.”
“Anh đúng là một thằng khốn, đêm nào cũng mơ thấy ngày xưa của chúng ta…”
…
Anh ta đứng ngoài cửa, nước mắt hòa lẫn nước mưa, dùng đủ mọi lời lẽ để lay lòng tôi.
“Cả chiếc khăn em tự tay đan, vẫn còn giữ đây… Anh thật sự hối hận rồi, không muốn mất em.”
Tôi không mở cửa, cũng không đáp lại.
Tôi chỉ… gọi điện báo cảnh sát.
Tôi sẽ không bị lừa lần nữa. Cũng sẽ không để ai có thêm cơ hội tổn thương tôi.
Quả thật có câu rất đúng — mềm lòng với đàn ông, chỉ chuốc lấy xui xẻo cả đời.
17
Kỷ Thanh Dã bị cảnh sát đưa đi.
Nghe là do Kỷ Bá Ngôn cưỡng chế sắp xếp đưa ta ra nước ngoài, cấm quay về.
Nghe đâu, trước khi đi, hai em còn đánh nhau một trận — và dĩ nhiên, Kỷ Thanh Dã thua thảm .
Cả Lý Thiến Thiến cũng bị tống lên cùng chuyến bay ra nước ngoài, hai người bị “đóng gói” gọn ghẽ.
Còn tôi, công ty ngày càng phát triển, danh tiếng trong ngành cũng dần vươn xa.
Nhờ học hỏi từ Kỷ Bá Ngôn rất nhiều kỹ năng và kinh nghiệm, tôi bắt đầu thuận buồm xuôi gió trên thương trường.
Hai năm sau, nhờ nỗ lực không ngừng nghỉ, công ty của tôi chính thức niêm yết ở nước ngoài.
Tôi trở thành nữ doanh nhân nổi bật nhất Bắc Kinh, đặt ngang hàng với cả Kỷ Bá Ngôn.
Mọi người giờ không còn gọi tôi là “ Lộc” nữa, mà gọi là “Tổng giám đốc Lộc”.
Những người “cũ” từng khinh thường tôi, giờ lại nịnh nọt niềm nở, cúi đầu cầu xin hợp tác cùng tôi.
Tôi những gương mặt đó, nhớ lại lúc trước họ xem thường tôi đến mức nào.
Họ từng nghĩ rằng rời khỏi Kỷ Thanh Dã, tôi chẳng là gì cả.
Ai ngờ , tôi thực sự .
Dựa vào chính đôi tay mình, từng bước một leo lên đỉnh cao.
Không trách tại sao ai cũng khao khát quyền lực — cảm giác đứng ở trên cao, xuống những kẻ từng dẫm đạp mình… đúng là không giống bất cứ cảm giác nào.
18
Kỷ Bá Ngôn lại mời tôi đến nhà chơi.
Tôi từ chối lần nữa.
Tưởng rằng lần này sẽ giận, không hề.
Anh ấy là người bình tĩnh nhất mà tôi từng gặp.
Kỷ Bá Ngôn mỉm :
“Không sao, lần sau đi cũng . Tôi có thể chụp nhiều ảnh Chiu Chiu cho em xem.”
Anh biết rõ tôi rất muốn gặp lại Chiu Chiu.
Tôi cũng biết… thích tôi.
Nhưng tôi vẫn chưa đủ dũng khí để bắt đầu một mối quan hệ mới.
Thế mà vẫn không nản, mỗi ngày đều gửi cho tôi một bó hoa hồng.
Tôi từng hỏi vì sao lại chọn hoa hồng?
Anh :
“Tôi từng chứng kiến một bông hồng trở nên héo úa, yếu ớt. Nhưng nhờ sự chăm sóc tận của người trồng hoa, nó bắt đầu hấp thụ chất dinh dưỡng, nắm lấy mọi cơ hội để sinh trưởng, cuối cùng lại nở rộ, rực rỡ và kiêu hãnh.”
Tôi sao lại không hiểu đang mượn hoa để về tôi chứ?
Mang bó hoa về nhà, tôi định cắm vào bình thì phát hiện bên trong còn kèm một tấm thiệp.
Trên đó viết:
“Yêu một người cũng như chăm một đóa hoa.”
Rất lâu sau, tôi cầm điện thoại lên, gọi cho Kỷ Bá Ngôn.
“Lần trước Chiu Chiu biết cú nhào lộn rồi đúng không? Ngày mai đưa em đi xem nhé.”
Anh bật , giọng trầm thấp như tiếng đàn cello ấm áp:
“Được thôi.”
19
Phiên ngoại – Kỷ Bá Ngôn
Tôi từng nghĩ cuộc sống của mình sẽ mãi nhạt nhẽo như thế.
Cho đến khi Lộc Sanh xuất hiện.
Cô ấy hiền lành và chân thành, khi lên thì rực rỡ vô cùng.
Thích mèo, cũng rất có lòng thương.
Tôi từng cúi đầu những giọt mưa rơi xuống vũng nước tạo thành từng vòng gợn sóng, để thời gian.
Tôi từ nhỏ đã bị cha mẹ nghiêm khắc rèn ép.
Là người thừa kế, cuộc đời tôi luôn bị bó buộc, gò ép.
Tôi từng ghen tị với Tiểu Dã – là con út nên cả nhà chiều, muốn gì thì .
Còn tôi thì không thể, tôi chỉ có thể đi theo con đường vạch sẵn.
Có lẽ chính vì , một tự do, linh như ấy đã vô thức bước vào tim tôi.
Tôi bắt đầu cảm thấy, cuộc sống mình bỗng có thêm một chút màu sắc.
Nhưng rồi… lại trở thành của Tiểu Dã.
Cô rất sợ tôi, mỗi lần gặp đều không dám thẳng vào mắt tôi.
…
Đúng là đồ ngốc. Ánh mắt người cũng thấp quá. Tiểu Dã thì xứng gì với ấy.
May mắn thay, họ đã chia tay.
Tôi đón lấy đóa hồng nhỏ kiên cường ấy, dồn hết tâm huyết để chăm sóc, nuôi dưỡng .
Từ đó, tôi có lý do để ở lại bên ấy.
Người ta vẫn : một người giống như chăm một đóa hoa.
Tôi cũng .
Tôi là người chăm hoa, chỉ cần cung cấp đủ dưỡng chất, ấy sẽ tự mình vươn lên mạnh mẽ.
Và cuối cùng, ấy trở thành một đóa hồng kiêu hãnh, rực rỡ nở giữa thế giới rộng lớn này.
Bạn thấy sao?