Cảm Ơn Anh Vì [...] – Chương 5

10

Tất cả bè đều gọi tới.

Một vài người vô tư còn hỏi toáng lên: “Gì ? Có chuyện gì to tát cần thông báo à?”

Lý Thiến Thiến liếc mắt ra hiệu cho Kỷ Thanh Dã, tôi lại thấy vẻ mặt ta giằng co, mang theo một tia do dự.

Rõ ràng là người muốn chia tay tôi là ta, mà khi cơ hội bày ra trước mắt, ta lại do dự?

Tôi không rõ trong lòng ta nghĩ gì, tôi biết — đây là cơ hội của mình.

Tôi không muốn sau này ai gặp tôi cũng nghĩ đến hình ảnh một bị đá đầy thương .

Tại sao người lời chia tay trước không thể là tôi?

Tôi nhanh miệng trước ta:

“Tôi và Kỷ Thanh Dã chia tay rồi.”

Cả đám người sững lại một lúc, rồi bật ầm lên.

Hội em của ta càng to nhất:

“Chị dâu đừng thế chứ, sao nỡ chia tay với Dã ca? Dù gì chị cũng nịnh ảnh dữ lắm mà…”

Tôi lướt qua đám người trước mặt — cái gọi là bè ấy — trong lòng chỉ thấy lạnh lẽo.

Lẽ ra tôi nên hiểu từ lâu rồi, họ chưa bao giờ xem tôi là .

Tất cả mối quan hệ, các mối ăn, các vòng kết nối tôi có… đều là nhờ Kỷ Thanh Dã.

Trong mắt họ, tôi – một đứa con không tiền không thế – ở bên cậu ấm như ta đã là tổ tiên phù hộ lắm rồi.

Vậy mà tôi lại dám chủ đá đi “cái phao cứu sinh” này trước mặt họ?

Điều khiến tôi không ngờ tới là, họ đều biết chuyện giữa Kỷ Thanh Dã và Lý Thiến Thiến.

Khi ta hất hàm khoe ra điện thoại, mở lên nhóm chat tên là “Nhật ký hề”, tôi thật sự chết lặng.

Tôi cứ ngỡ mình đã chẳng còn gì để mất, mà tim vẫn nhói lên.

Tôi cứ nghĩ mình đã không còn quan tâm nữa.

Nhưng cảm bao năm qua sự chân thành, nỗ lực… đều là thật.

Lý Thiến Thiến thấy nỗi đau lặng lẽ trong mắt tôi, lại càng thêm đắc ý.

“Đồ rác tôi tùy tay vứt đi, A Dã mang cho cậu mà cậu còn cảm rớt nước mắt. Đúng là nịnh bợ đến đáng thương.”

Tôi bức ảnh trong nhóm chat – là tôi, đang cầm chiếc vòng tay mà tôi quý như báu vật, mặt mày rạng rỡ.

Phía dưới là một đống tin nhắn:

“Dã ca đỉnh quá!”

“666!”

“Chú hề chân ái là đây!”

Còn chiếc khăn tôi mất hai tháng đan để tặng vào sinh nhật… cũng bị chụp lại gửi vào nhóm.

Kèm theo đó là hàng loạt lời châm chọc, mỉa mai, ánh mắt khinh thường.

Tấm chân của tôi trở thành trò để họ giải trí sau bữa ăn.

Tôi siết chặt môi dưới, mặt trắng bệch.

Đúng , chiếc khăn tôi khâu từng mũi, đan từng đường – với ta mà , chẳng khác gì món quà rẻ tiền ngoài chợ.

Sự cảm , ánh mắt ấm áp ngày hôm đó — đều là diễn.

Chỉ có tôi là đang tự cảm chính mình.

Chắc Kỷ Thanh Dã thầm nhạo tôi trong lòng suốt bao lâu nay rồi.

“…Biến. Tất cả cút ra ngoài cho tôi.”

Tôi , giọng bình thản không một gợn sóng.

11

“Em suy nghĩ kỹ chưa? Thật sự muốn chia tay à?”

Kỷ Thanh Dã nãy giờ im lặng cuối cùng cũng mở miệng, giọng mang theo sự nghiêm túc, dường như vẫn chưa thể tin nổi.

Đúng là, rõ ràng người thích là tôi, mà giờ người chia tay lại cũng là tôi.

Đặt vào bất cứ ai, cũng thấy khó mà chấp nhận.

Huống gì là một thiếu gia từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu tổn thương như ta.

Anh ta cố nén bực tức, nghiến răng :

“Em đừng có hối hận. Rời khỏi rồi, em chẳng là gì cả.”

Tôi liếc ta một cái, bình thản :

“Anh yên tâm, tôi sẽ không hối hận đâu.”

Làm sao tôi có thể hối hận ?

Một người đàn ông chơi với cảm chân thành của người khác, đáng bị ngàn dao băm chết.

Kẻ không chung thủy trong , ai cũng đáng bị loại bỏ khỏi cuộc đời này.

Tôi cũng là con người, cũng có cảm , cũng biết vui, biết buồn.

Tối hôm đó, tôi lập tức đặt vé máy bay về nước.

Trở lại căn nhà từng sống chung với Kỷ Thanh Dã, tôi thu dọn sạch sẽ những thứ thuộc về mình.

Toàn bộ những món quà ta từng tặng, tôi đều bỏ lại.

Còn những bức ảnh chụp chung của chúng tôi — tôi lấy bật lửa ra đốt hết.

Tôi đốt sạch những ký ức giả dối ấy, có thể trong đó từng tồn tại chút chân , tôi không quan tâm nữa.

Tôi những tấm ảnh bị ngọn lửa từ từ thiêu rụi, cuối cùng hóa thành tro tàn.

Cũng giống như cảm giữa tôi và Kỷ Thanh Dã — đã thành tro bụi, không thể hồi sinh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...