5
Giới thượng lưu đều cá cược xem tôi và Kỷ Thanh Dã sẽ chia tay lúc nào.
Dù sao thì cũng là thiếu gia ăn chơi nổi tiếng nhất Bắc Kinh, chưa ai giữ nổi quá một tháng.
Nhưng điều khiến họ bất ngờ là chúng tôi đã bên nhau suốt bốn năm mà vẫn không chia tay, còn vì tôi mà thật sự đổi tính.
Kỷ Thanh Dã không còn tham gia các buổi tiệc tùng thâu đêm suốt sáng, ngày nào cũng về sớm nấu cơm cho tôi.
Một thiếu gia chưa từng tay vào bếp lại học nấu ăn vì , khiến ai nấy đều sững sờ.
Mỗi dịp kỷ niệm, đều dùng máy bay không người lái để tạo nên màn tỏ trên bầu trời đêm, chấn cả Bắc Kinh.
Lý Thiến Thiến cũng hay trêu tôi, bảo Kỷ Thanh Dã tôi đến phát điên.
Tôi mà dám trái ý tôi là sợ xanh mặt, chỉ cần tôi cau mày là đã bối rối rồi.
Ngày thường, cũng rất biết giữ khoảng cách. Ngoài tôi ra, không hề thân thiết với nào khác.
Chỉ có mỗi Lý Thiến Thiến – thân từ thuở nhỏ – là mới tỏ ra thoải mái chút ít.
Hai người họ hay trêu chọc nhau, thỉnh thoảng còn cãi vã. Mỗi lần giận dỗi, Thiến Thiến đều kéo tôi lại, bắt tôi đứng về phe ấy, mắng một trận.
Mà Thiến Thiến cũng từng với tôi rằng, ấy đã có người mình thích rồi.
Hơn nữa, chính ấy là người tác hợp cho tôi và Kỷ Thanh Dã, nên người đó chắc chắn không thể là ấy .
Tôi chỉ mong là mình nghĩ nhiều quá thôi.
6
Thời gian gần đây, Kỷ Thanh Dã bận xử lý chuyện công ty.
Thường xuyên tăng ca đến khuya mới về nhà.
Có lúc tôi nằm chờ trên sofa, thiếp đi lúc nào không hay, đến khi tỉnh dậy thì đã ngủ bên cạnh từ lúc nào.
Vài hôm sau, công việc ổn định trở lại, bảo muốn đưa tôi đi du lịch nước ngoài, tổ chức sinh nhật cho tôi luôn.
Chúng tôi dự định rủ thêm vài người thân thiết đi cùng.
Không ngờ lại gặp Kỷ Bá Ngôn ở Thụy Sĩ.
Khi ấy xuất hiện tại khách sạn chúng tôi đặt trước, cả nhóm đều sững sờ.
Kỷ Thanh Dã càng bất ngờ hơn, bước lên hỏi:
“Anh, sao cũng ở đây?”
“Bàn chuyện ăn.”
Kỷ Bá Ngôn lạnh nhạt đáp ba chữ, không có ý định giải thích thêm.
Tôi luôn có cảm giác, ánh mắt ấy như có như không lướt qua tôi.
Nhưng mỗi khi tôi lại thì ấy đã dời mắt đi rồi.
Lý Thiến Thiến thấy , hai mắt sáng rỡ, liền nhào đến ríu rít trò chuyện, vẻ mặt đầy thẹn thùng.
Tôi chợt nghĩ, chẳng lẽ người ấy thích là…
Nhưng Kỷ Bá Ngôn chẳng hề đáp lại ấy, chỉ nghe điện thoại rồi nhanh chóng rời đi.
Tay của Kỷ Thanh Dã đang nắm lấy tay tôi dần siết chặt, ánh mắt chằm chằm theo bóng lưng Kỷ Bá Ngôn.
“Đau…”
Tôi khẽ kêu lên, như thể giúp tỉnh lại, vội buông tay tôi ra.
“Xin lỗi em, bảo bối… không cố ý.”
Sắc mặt ấy trông không tốt lắm, từ lúc gặp Kỷ Bá Ngôn thì trên người cứ toát ra một luồng khí áp nặng nề.
Tôi lo không khỏe, liền phất tay :
“Không sao đâu, hay vào phòng nghỉ một chút đi? Nhìn không ổn lắm.”
Anh ngập ngừng một chút rồi gật đầu, vẫn không quên dặn tôi đừng chạy lung tung.
Tôi định ra ngoài khách sạn ngắm tuyết một mình.
Nhưng vừa lên xe thì phát hiện quên mang ví, đành quay lại.
Khi đi ngang qua phòng Lý Thiến Thiến, tôi thấy cửa mở hé.
Tôi nghĩ bụng sẽ rủ ấy đi cùng, nên bước lại gần.
Không ngờ, lại bắt gặp Kỷ Thanh Dã đang quay lưng về phía tôi, đè Lý Thiến Thiến lên tường, điên cuồng hôn ấy.
“Chỉ cần ấy xuất hiện là trong mắt em chẳng còn ai nữa. Rốt cuộc phải thế nào em mới chịu quay lại ?”
Nói xong, ta lại cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi ấy, giọng pha lẫn cầu xin và bực bội:
“Anh đã ngoan ngoãn nghe lời em như , những gì em đều . Em bảo quen với Lộc Sanh, cũng đồng ý. Nhưng trong lòng em lại không hề có , chỉ có Kỷ Bá Ngôn!
Bao giờ mới có thể chia tay ta? Nhìn cái mặt đó mỗi ngày muốn nôn ra.
Nhìn em và Kỷ Bá Ngôn đứng cạnh nhau, ghen đến phát điên!”
Lý Thiến Thiến dịu dàng vuốt nhẹ mặt ta, định gì đó.
Nhưng đúng lúc ấy, tôi vô đá trúng chiếc điện thoại ta đánh rơi trên sàn.
“Ai đấy?”
Tiếng Kỷ Thanh Dã vang lên đầy tức giận và bất mãn, đang chuẩn bị xoay người lại.
Tôi trốn sau cánh cửa mở hé, cả người lạnh toát.
7
“Đừng gì cả.”
Một giọng khẽ vang lên bên tai tôi – là Kỷ Bá Ngôn.
Anh nhanh chóng kéo tôi vào phòng bên cạnh.
Tôi như một con búp bê mất đi linh hồn, ánh mắt trống rỗng, không chút phản ứng.
“Lau đi, đừng khóc nữa.”
Kỷ Bá Ngôn đưa tôi một chiếc khăn tay, trong mắt là muôn vàn cảm phức tạp.
Lúc này tôi mới nhận ra mặt mình đã ướt lạnh.
Thì ra tôi đã khóc từ lúc nào mà không hề hay biết.
Tôi không gì, ngồi thụp xuống sàn, hai tay ôm chặt đầu gối, toàn thân co lại.
Đầu óc tôi rối như tơ vò, không ngừng lặp lại những câu của Kỷ Thanh Dã.
Hóa ra… tất cả đều là giả dối.
Yêu tôi – là giả.
Ở bên tôi – cũng là giả.
Tôi cảm thấy mông lung, không hiểu vì sao họ lại đối xử với tôi như .
Thích một người là sai sao?
Chơi với cảm của tôi, thật sự thú vị đến thế sao?
Chắc tôi buồn lắm nhỉ – bị lừa dối suốt bao lâu mà chẳng mảy may hay biết.
Đau đến cùng cực, tôi phải hít thở từng ngụm thật sâu mới có thể đỡ nghẹt đi một chút.
Rốt cuộc… điều gì mới là thật?
Bạn thấy sao?