Cảm Ơn Anh! Tôi [...] – Chương 9

Hắn một mặt là tâm lý của một thiếu niên, đắm say trong tươi mới và kích thích; mặt khác lại là người đàn ông trưởng thành, suy tính thấu đáo, bám chặt lấy lợi ích trong tay. Không muốn buông bỏ bất cứ điều gì, cứ do dự, lưỡng lự, lắc lư qua lại.

 

Đến khi sự kéo dài ngược chiều ấy xé nát hắn thành hai nửa.

 

Sắc mặt Phó Ngôn Chu tái nhợt, liên tục lắc đầu:

 

"Không phải, ... chỉ là không muốn bị hôn nhân trói buộc.”

 

"Dư Sinh, em đã thích nhiều năm như , nếu chúng ta cũng không thể ở bên nhau, em chắc chứ, em với cha của đứa bé có thể nhau đến già sao?”

 

Thực sự tôi đã hắn nhiều năm.

 

Phó Ngôn Chu có vẻ ngoài điển trai, lại chưa bao giờ keo kiệt trong mọi thứ.

 

Trong những năm hắn theo đuổi Hứa Tinh Hòa, tôi vẫn đứng sau lưng hắn, khát khao hắn có thể quay lại tôi một lần.

 

Khi biết nhà họ Dư sẽ liên hôn với nhà họ Phó, tôi đã phấn khích đến mức nhiều đêm không ngủ .

 

Nhưng sau khi kết hôn, từ ngày Hứa Tinh Hòa trở về từ nước ngoài, tôi như một con hề bị lột trần chân tướng.

 

Mối mong manh của tôi, trong nháy mắt tan biến thành mây khói.

 

Món đồ cuối cùng cũng đã thu dọn xong, chất đầy lên xe tải.

 

Chỉ có trẻ con mới đòi hỏi .

 

Người lớn thì đều đặt lợi ích lên hàng đầu.

 

"Phó Ngôn Chu, chẳng lẽ không biết, cuộc hôn nhân bền vững nhất chính là khi hai bên cùng có lợi sao?"

 

Tiếng cơ xe máy vang lên.

 

Dưới ánh chiều tà, Tư Dật An phủ lên một lớp ánh sáng cam, hắn tháo mũ bảo hiểm xuống, vẫy tay với tôi:

 

"Chị, em đến đón chị về nhà."

 

Có xe hơi không ngồi, lại nhất quyết lái xe phân khối lớn.

 

Tôi ngồi sau, ôm chặt lấy eo hắn, Tư Dật An vặn mạnh tay ga, phóng vụt đi.

 

Làn gió oi bức thổi qua má tôi.

 

Đi xe máy hơn xe hơi ở chỗ duy nhất là hai trái tim của chúng tôi có thể áp sát vào nhau, cảm nhận từng nhịp đập của đối phương.

 

Phía sau, là Phó Ngôn Chu với đôi mắt đỏ ngầu, như một con chó hoang gào thét điên cuồng đuổi theo:

 

"Tư Dật An, hóa ra là mày đứng sau lưng đào góc tường nhà tao!"

 

13.

 

Tối hôm đó, Phó Ngôn Chu gọi cho tôi hàng chục cuộc điện thoại, tôi không bắt một cuộc nào.

 

Khi một số lạ gọi đến, tôi tò mò nhấc máy.

 

"Chị Sinh Sinh, chị mau đến quán bar xem Phó đi, ấy say rồi, cứ gọi tên chị mãi mà không chịu rời khỏi."

 

"Vậy cứ để ta ở quán bar mà ngủ, chẳng lẽ nhà họ Phó còn thiếu tiền để ta ở lại quán bar sao?"

 

Đầu dây bên kia nghẹn lời.

 

Chưa kết hôn, cùng lắm tôi chỉ là cũ của Phó Ngôn Chu.

 

Chuyện của ta chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.

 

Người em của hắn tiếp tục khuyên nhủ:

 

"Chị Sinh Sinh, Phó tối nay uống như điên, cứ tiếp tục thế này, em sợ có chuyện đấy."

 

"Thật là đáng tiếc, nếu tôi với Phó Ngôn Chu đã đăng ký kết hôn, thì tối nay nếu ta có mệnh hệ gì, tôi còn thừa kế tài sản của ta."

 

Bên kia đầu dây im bặt.

 

Tôi nghe thấy tiếng ai đó :

 

"Anh Phó, chị Sinh Sinh thật sự không còn thích nữa rồi."

 

Điện thoại thay đổi người, giọng khàn khàn của Phó Ngôn Chu vang lên:

 

"Sinh Sinh, không tin là em sẽ bỏ mà đi."

 

Hình như hắn thực sự uống nhiều, lời lộn xộn chẳng đâu vào đâu.

 

"Anh không thể tìm thấy em nữa. Trước đây, em luôn ở trong biệt thự, dù về nhà muộn cỡ nào, em vẫn luôn để lại cho một ngọn đèn.

 

"Bây giờ, biệt thự không còn em nữa, mấy căn nhà mang tên em, đứng trước cửa gõ mãi cũng chẳng có ai.

 

"Anh gọi cho ba người thân của em, một người em đang xem phim, một người bảo em đang hát KTV với ấy, còn người cuối cùng, lại em đang tắm."

 

Giọng Phó Ngôn Chu như lẫn tiếng khóc:

 

"Họ quá đáng thật, ngay cả lý do cũng lười bịa, cứ lấy nguyên cái cớ lần trước ra gạt ..."

 

Tôi không nhịn mà bật .

 

Rồi cúp máy.

 

Cứ tưởng có thể yên tĩnh kiểm tra danh sách khách mời dự tiệc cưới, không ngờ nửa tiếng sau...

 

Chuông cửa căn biệt thự của tôi vang lên.

 

14.

 

Cơn mưa mùa hạ dội xuống ào ào, dữ dội và vội vã.

 

Phó Ngôn Chu ướt đẫm xuất hiện trước mặt tôi, trong mắt ánh lên tia hi vọng khi thấy tôi.

 

Hắn thận trọng, khúm núm nịnh nọt:

 

"Sinh Sinh, về nhà với đi. Đây không phải nhà của em."

 

Tư Dật An với gương mặt lạnh như băng xuất hiện sau lưng tôi, tay cầm hai cuốn sổ đỏ tươi, chỉ còn thiếu nước ném thẳng vào mặt Phó Ngôn Chu.

 

"Phó tổng, kỹ đi, Sinh Sinh bây giờ là vợ hợp pháp của tôi. Cô ấy không ở nhà tôi, chẳng lẽ lại ở nhà ?"

 

Lửa giận trong Phó Ngôn Chu bùng lên ngùn ngụt. Hắn vung một cú vào mặt Tư Dật An, vừa đánh vừa chửi rủa:

 

"Nhà họ Tư chúng mày đã khó dễ gia đình tao trong ăn đã đành, giờ lại còn dám đến cướp vợ tao!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...