Ánh mắt tôi sáng lên.
Đang lo không biết thế nào để tách phần tài sản của tôi với Phó Ngôn Chu.
Giờ hắn tự mình ra nước ngoài rồi.
Tôi vội vàng tiễn khách:
“Nếu , chúc hai người chơi vui vẻ.”
10.
Phó Ngôn Chu ôm Hứa Tinh Hòa bước lên máy bay, thỉnh thoảng lại lôi điện thoại ra xem có nhận tin nhắn xin hoà giải nào từ tôi không.
Màn hình trống trơn, chẳng có lấy một chữ.
Hắn đứng tại cửa lên máy bay, gọi điện cho một người em:
“Lâm Tử, sao ấy vẫn chưa gọi điện xin hoà giải? Mẹ kiếp, tao sắp lên máy bay rồi!”
“Ôi chao, Phó tổng, phụ nữ đều như mà. Anh càng chiều chuộng, ấy càng nước lấn tới. Chi bằng nhân cơ hội này phớt lờ ấy một thời gian, đợi khi ấy cuống lên, chắc chắn sẽ chịu nhún nhường mọi thứ.
“Đợi từ châu Âu về, chắc chắn Dư Sinh sẽ khóc sướt mướt, van xin tha thứ đủ kiểu. Tin tôi đi, chiêu này trăm lần trăm trúng!”
Thế là Phó Ngôn Chu tin tưởng hoàn toàn.
Sắc mặt hắn bớt căng thẳng, vui vẻ bước vào khoang máy bay.
Ngày hôm đó trời nắng đẹp, tôi và Tư Dật An bước vào cục dân chính.
Mười phút sau, trong tay chúng tôi đã có hai quyển sổ đỏ tươi.
Chúng tôi đều hiểu rõ trong cuộc hôn nhân này, bản thân cần phải gì, không gì.
Dự án Nam Cảng do tôi và Tư gia cùng đầu tư cũng đang chuẩn bị khẩn công.
Sau khi hoàn thành mọi việc, Tư Dật An hớn hở giơ hai tấm vé máy bay, mỉm bí hiểm:
“Chị à, em đưa chị sang châu Âu thử váy cưới nhé?”
Những lâu đài ở châu Âu cổ kính và đầy bí ẩn, trên các con phố luôn có người tản bộ nhàn nhã.
Trong cửa hàng áo cưới xa hoa, khi tôi bước vào chọn chiếc váy cưới màu tím thích nhất, nhân viên cửa hàng nở nụ trầm trồ.
Tôi đứng trước gương lớn, ngắm nghía bản thân từ trái sang phải.
Thì ra trong một cuộc hôn nhân thương mại, tôi cũng có thể mặc lên màu sắc mình thích nhất.
Khoác tay người , từ từ bước vào lễ đường.
Sau khi xác định kiểu dáng của váy cưới, tôi và Tư Dật An rời khỏi cửa hàng.
Tại một góc phố, tôi liếc mắt liền thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Là Phó Ngôn Chu và Hứa Tinh Hòa.
Nửa tháng không gặp, hắn không hề có vẻ nhàn nhã như tôi tưởng, ngược lại, giữa đôi lông mày đầy vẻ sốt ruột.
Hắn rút điện thoại ra, gọi một cuộc.
“Lâm Tử, dạo này Dư Sinh đang gì?”
Bật loa ngoài, tôi nghe rất rõ giọng người ở đầu dây bên kia:
“Tôi đâu có biết, dạo này trong giới chẳng thấy ấy đâu. Đừng là ấy, ngay cả Tư tổng cũng không biết đã đi đâu, hẹn cũng không hẹn .”
Sắc mặt Phó Ngôn Chu càng thêm u ám.
“Đã gần một tháng rồi, mà Dư Sinh chưa hề liên lạc với tôi lần nào.”
“Ôi dào, Phó tổng, đây là chiêu trò của phụ nữ thôi, giả vờ không quan tâm đến , chờ mắc câu đấy. Mấy của tôi ai cũng chỉ biết dùng chiêu này!”
Sắc mặt Phó Ngôn Chu có phần dịu lại.
Nhưng lần này hắn chỉ tin có ba phần.
Sau khi cúp máy, Hứa Tinh Hòa ôm lấy cánh tay hắn, nũng:
“Phó tổng, em còn muốn chơi thêm vài ngày nữa.”
Cô ta hành rất thuần thục, rõ ràng nghĩ rằng mình đã chắc suất ngồi vào vị trí cao.
Phó Ngôn Chu từ chối: “Chơi gì mà chơi, ngày mai về nước.”
Họ dần dần đi xa, điện thoại của tôi vang lên với vài tin nhắn từ nhóm thân.
Đình Đình:
[Dư Sinh, xem tôi đã chụp gì này?]
Ngay sau đó là vài bức ảnh chụp cảnh Phó Ngôn Chu và Hứa Tinh Hòa đang ôm hôn nồng nhiệt trên phố Pháp.
Họ như một đôi vợ chồng, cuồng nhiệt và đắm đuối, không quan tâm đến ánh của những người xung quanh.
[Chỉ cần hai trăm tệ, tôi sẽ giúp bóc phốt hai kẻ cặn bã này lên mạng!]
[Hahaha, ông trời có mắt, cuối cùng cũng đến lượt tôi kiếm hai trăm tệ này rồi.]
Tôi thắc mắc, mấy tiểu thư này đang túng lắm hay sao mà lại háo hức 200 đồng bạc lẻ này thế nhỉ?
11.
Ngày tôi về nước, tin tức tổng giám đốc tập đoàn Phó Thị ngoại đã lên hẳn top hot search.
Giá cổ phiếu rớt sàn trong một đêm.
Cùng với sự quan tâm sục sôi của quần chúng ăn dưa, trang cá nhân khoe khoang của Hứa Tinh Hòa cũng bị nhấn chìm hoàn toàn.
Vô số người tràn vào bình luận trên trang của ấy, mắng chửi là tiểu tam mặt dày không biết xấu hổ.
Phó Ngôn Chu trong trạng bù đầu rối rắm đã hẹn gặp tôi tại một quán cà phê.
Tôi vui vẻ đồng ý đến gặp.
Hắn còn thê thảm và tiều tụy hơn những gì tôi tưởng tượng.
Giống như đã lâu rồi không có một giấc ngủ ngon.
Bạn thấy sao?