Cảm Ơn Anh! Tôi [...] – Chương 4

Phó Ngôn Chu nhíu mày lo lắng, đau lòng đỡ ta dậy, rồi hét lớn với tôi:  

 

"Dư Sinh, em xem em bây giờ giống cái gì? Đúng là một người đàn bà chanh chua không thể lý!"  

 

Đó là bạch nguyệt quang mà hắn đã theo đuổi bao năm, sao hắn có thể cho phép tôi tùy tiện đánh mắng?  

 

Nước mắt Hứa Tinh Hòa rơi lã chã, ta cắn môi ôm lấy bụng mình:  

 

"Phó tổng, bụng em đau quá..."  

 

Phó Ngôn Chu bế ngang ta lên, mặt mày nhăn nhúm lại:  

 

"Dư Sinh, vốn dĩ định ngày mai dẫn em đi xem phim, gần đây em thật khiến quá thất vọng, cưng chiều em đến mức không biết trời cao đất dày là gì nữa.”

 

"Nếu em còn muốn giấy đăng ký kết hôn với , ngày mai phải đích thân xin lỗi Tiểu Hòa…"  

 

"Ngày mai tôi bận rồi." Tôi ngắt lời hắn.  

 

Tôi đã hẹn với Tư Dật An, sẽ đi xem trận đấu mô tô của cậu ấy.

 

5.

 

Tư Dật An nhỏ hơn tôi ba tuổi, đang ở độ tuổi theo đuổi sự kích thích.  

 

Cậu ấy cưỡi trên một chiếc mô tô mới cứng, tháo mũ bảo hiểm, để lộ mái tóc mềm mại, nhiệt giới thiệu tôi với mọi người:  

 

"Đây là... chị của tôi."  

 

Xung quanh vang lên những tiếng xì xào cùng lời trêu chọc:  

 

"Chị xinh đẹp từ đâu ra , sao tụi này không biết?"  

 

"Chị của Tư phải không?"  

 

"Chị có trai chưa?"  

 

Trong nhóm này ít người chơi mô tô, phần lớn các cậu ấm nhà giàu thích lái du thuyền ra biển hơn.  

 

Họ thường cầm ly rượu vang, uống champagne trên mặt nước biển tĩnh lặng, ôm trong lòng những xinh đẹp, sống cuộc đời xa hoa, sa đọa.  

 

Tư Dật An cực kỳ thích chiếc mô tô do chính cậu ấy độ lại, sau khi mặc xong trang phục bảo hộ, cậu ấy gọi tôi:  

 

"Chị, lên đây, xem em đưa chị giành giải nhất!"  

 

Tôi đang mặc một chiếc váy dài màu tím đậm, mái tóc uốn gợn sóng dài đến eo tôi hất qua một bên. Tôi không nhận chiếc mũ bảo hiểm màu hồng ấy đưa.  

 

"Tôi thích màu đen hơn."  

 

Tư Dật An lập tức đổi cho tôi một chiếc mũ bảo hiểm màu đen.  

 

Màu hồng trông ngọt ngào, tôi không muốn một ngoan hiền.  

 

Tôi chỉ muốn cách, khác biệt.  

 

Trên con đường núi ngập tràn sắc xuân, tôi nửa nằm lên lưng ấy, áp sát thật gần.  

 

Cả người Tư Dật An căng lên như một cây cung đã giương đầy sức.  

 

Cơ thể cậu ấy không bị rượu chè cho kiệt quệ, có mùi hương nhẹ của vani.  

 

Tôi rút một tay ra, nắm lấy chiếc điện thoại trong túi.  

 

Phó Ngôn Chu lại phiền phức nhắn tin cho tôi:  

 

[Dư Sinh, đã nhiều lần nhẫn nhịn việc em ức hiếp Tiểu Hòa, em ngày càng quá đáng, dám ra tay đánh người trước mặt .]

 

[Hôm nay em phải xin lỗi Tiểu Hòa, nếu không đừng mơ sẽ giấy kết hôn với em!]  

 

Hắn chắc chắn rằng tôi hắn đến mức không thể thoát ra , vì một tờ giấy kết hôn mỏng manh mà có thể nhún nhường vô hạn.  

 

Có lẽ Phó Ngôn Chu đã lầm rồi.  

 

Tôi chưa bao giờ là một người phụ nữ chỉ biết ngoan ngoãn ở nhà chờ chồng trở về.  

 

Mỗi đêm hắn không về, tôi đều lên kế hoạch sao chia tách từng chút lợi ích trong tay hắn.  

 

Nhận thấy tôi đang không ý, Tư Dật An khẽ nhấn phanh lại.  

 

Theo quán tính, cả hai chúng tôi càng áp sát vào nhau hơn.  

 

"Chị, chị gần em thế này mà còn lơ đãng, phải chăng chị không thích em chút nào?"

 

6.

 

Làm sao tôi có thể không thích cậu ấy?  

 

Mỗi khi Phó Ngôn Chu đưa con chim hoàng yến đến trước mặt tôi để khoe khoang, rồi cao ngạo bảo tôi ở nhà học nấu ăn cùng dì Vương, tôi lại nghĩ đến cậu ấy.  

 

Càng nghĩ đến cuộc đối đầu không đội trời chung giữa nhà họ Tư và nhà họ Phó trên thương trường.  

 

Đến mức mỗi khi Phó Ngôn Chu và Tư Dật An cùng xuất hiện trong các buổi tiệc rượu, mọi người đều tự giác tách họ ra, để tránh xảy ra xung đột.  

 

Khung cảnh trên đỉnh núi thật hữu . Khi chúng tôi leo lên đến nơi, mặt trời đã bắt đầu lặn.  

 

Ánh chiều tà rút dần, những bóng cây lay trong không khí đậm sắc xuân.  

 

Tôi ung dung lấy từ trong túi ra một tập tài liệu.  

 

"Đây là khu đất ở Nam Cảng, đầu tư bởi cả Dư gia và Tư gia. Xem như tôi tỏ thành ý nhờ cậu giúp đỡ."  

 

Tư Dật An không hài lòng, nắm lấy tay tôi kéo lại.  

 

"Chị à, chúng ta ở một nơi đẹp như , chỉ để bàn chuyện ăn sao?"  

 

Không bàn chuyện này thì bàn chuyện gì? Bàn về chiếc mô tô của cậu ta à?  

 

Tôi thử khen một câu:  

 

"Chiếc mô tô của cậu rất đẹp, đường nét mượt mà, đặc biệt là màu sắc, tôi hiếm khi thấy màu tím đậm đẹp như thế."  

 

Tư Dật An ngay lập tức phấn khởi trông thấy rõ.  

 

Cậu đứng dậy, dùng tay miêu tả:  

 

"Chị thật là tinh mắt, màu xe của em là màu tím thẫm, rất ít gara có thể điều chỉnh ra màu sắc hoàn hảo thế này.  

Chị à, lần đầu tiên em gặp chị là ở đám cưới của Phó tổng, lúc ấy chị mặc một chiếc váy đuôi cá màu hồng, đẹp như một nàng tiên lạc xuống nhân gian. Nhưng em nghĩ chị hợp với màu tím hơn.”

 

“Lúc đó em đã nghĩ, nếu kết hôn với một tuyệt vời như , hẳn là điều hạnh phúc nhất trên đời.”

 

“À, còn chiếc thân xe mô tô của em tự mình độ lại, phần cánh trước đã gỡ bỏ để giảm cản gió..."  

 

"......"  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...