Cảm Ơn Anh! Tôi [...] – Chương 12

Tôi quay đầu lại, vào gương mặt điên loạn của ta, vẻ mặt bình thản.

 

Tôi đã 28 tuổi rồi, đã qua cái thời nghe lời đường mật về .

 

"Tại sao tôi phải quan tâm cậu ấy có tôi hay không?

 

"Tôi chưa bao giờ bước vào hôn nhân để chọc tức , cũng chưa bao giờ cần chứng minh sự kiêu hãnh của mình bằng cách cả đời không kết hôn.”

 

"Dật An rất phù hợp với tôi, cũng rất phù hợp với hôn nhân.”

 

"Chúng tôi bên nhau, chỉ thôi."

 

Cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh, Hứa Tinh Hòa như một kẻ điên lao vào phòng, đối diện với người bệnh trên giường, ta đ.ấ.m đá túi bụi:

 

"Cô ta chẳng qua chỉ là đối tác kết hôn của , sao có thể ta?”

 

"Người nên là tôi mới đúng!”

 

"Aaaaaa! Tại sao không chịu kết hôn với tôi..."

 

17.

 

Ngày cưới hôm đó thật náo nhiệt.

 

Phó Ngôn Chu đến còn sớm hơn cả rể.

 

Vẫn còn nhớ lần chúng tôi tổ chức hôn lễ trước đây, hắn đến muộn với bộ mặt như người sắp chết.

 

Các nghi thức phức tạp trong lễ cưới đều thực hiện một cách miễn cưỡng.

 

Tôi hiểu.

 

Anh ta đến vì cần lợi ích từ cuộc hôn nhân liên minh.

 

Anh ta khó chịu vì không muốn một người phụ nữ xa lạ chen vào cuộc sống của mình, gắn bó với nửa sau cuộc đời của ta.

 

Anh ta chỉ muốn những gì mình muốn.

 

Tôi mặc chiếc váy cưới màu tím đặt riêng, đứng trên lễ đài, giữa những cánh hoa bay lượn khắp trời. Tư Dật An nhẹ nhàng đẩy chiếc nhẫn màu tím vào ngón áp út của tôi.

 

Ở một góc xa, Phó Ngôn Chu trông hệt như một hồn ma u ám, đầy oán hận.

 

Thậm chí oán khí quanh ta có thể nuôi dưỡng mười con quỷ dữ.

 

Trán ta bị Hứa Tinh Hòa đánh đến bầm tím.

 

Nghe , tối hôm đó ta đã đuổi Hứa Tinh Hòa ra khỏi nhà. Người con ta luôn coi là bạch nguyệt quang trong nhiều năm cuối cùng đã trở thành hạt cơm dính trên áo.

 

Anh ta đến giờ vẫn không thể chấp nhận sự thật rằng, mình chỉ đưa bạch nguyệt quang thời niên thiếu của mình đi du lịch Châu Âu một chuyến.

 

Khi trở về, vợ rời đi, dự án Nam Cảng cũng mất, và đứa con của bạch nguyệt quang cũng không còn.

 

Đứa con duy nhất đến.

 

Lại là của người khác.

 

Nghĩ đến đây, ánh mắt ganh ghét của Phó Ngôn Chu lại chằm chằm vào Tư Dật An.

 

Sắc bén như dao.

 

Sau khi trao nhẫn xong, Tư Dật An thì thầm bên tai tôi:

 

"Em đã sớm hiểu rằng, cuộc hôn nhân của mình cuối cùng cũng phải bước vào giai đoạn liên hôn.”

 

"Lúc đó em nghĩ, nếu không thể tránh khỏi việc liên hôn, thì em sẽ chọn một người mà mình thích nhất trong số các của cuộc liên hôn đó.”

 

"May mắn thay, dù đi vòng vèo, vẫn chưa muộn."

 

Chúng tôi đều tìm thấy người phù hợp nhất cho mình trong một cuộc hôn nhân liên hôn.

 

Cậu ấy ôm lấy tôi, môi khẽ chạm vào trán tôi:

 

"Chị à, chiếc vòng cổ mà chị đang đeo là món đồ mà năm năm trước Tư gia vô đem bán đấu giá.

 

"Em phát hiện ra viên kim cương tím mà bà nội để lại bị bán đi, lúc đó em định trả gấp đôi giá để chuộc lại. Nhưng khi thấy chị đeo nó, em nghĩ, thay vì để viên đá quý đó nằm trong két sắt không ai thấy, chi bằng để người xứng đáng với nó đeo."

 

Hành này thật sự vừa thân mật vừa lãng mạn.

 

Phó Ngôn Chu tức đến mức muốn lật bàn, bị Đào Tử, Lâm tổng và lão Ngụy giữ lại, ấn ta ngồi trở lại ghế.

 

Trong .

 

Có lẽ tôi đã đi đường vòng.

 

Cũng từng bị số phận đẩy đưa, lạc lối tại ngã tư đường.

 

Nhưng cuối cùng, tôi đã cố gắng nhận ra phương hướng trong màn sương mù.

 

Cánh hoa màu tím rơi từ trên trời xuống, tôi cầm bó hoa, quay về phía ba người thân:

 

"Tôi sắp ném hoa rồi đấy, ai bắt thì năm nay sẽ thoát khỏi cảnh độc thân."

 

Văn Văn: "Sinh Sinh, hoa nhất định là của tôi!"

 

Đình Đình: "Nói bậy, tôi đã mong chờ bó hoa này lâu rồi."

 

Lệ Lệ: "Bó hoa này hợp với cái túi Himalayan của tôi lắm, các cậu đừng tranh với tôi."

 

Tôi mỉm nhẹ nhàng, quay lưng về phía họ, cố gắng ném bó hoa ra sau.

 

Bó hoa tạo nên một đường parabol hoàn hảo trong không trung.

 

Khi hoa rơi xuống.

 

Văn Văn, Đình Đình và Lệ Lệ vội vã chạy tán loạn.

 

Khi thấy bó hoa rơi gọn gàng vào tay lão Ngụy, họ mới đồng loạt thở phào, vỗ ngực:

 

"Trời ơi, sợ c.h.ế.t khiếp, may mà không rơi vào đầu mình, tôi không muốn kết hôn sớm thế đâu."

 

Giữa những tiếng ồn ào náo nhiệt, tôi như trở lại đêm mà Phó Ngôn Chu quên tắt điện thoại.

 

Trong điện thoại là tiếng nhạc rượu chè, tiếng ly cốc va chạm.

 

Còn tôi, đứng ngoài điện thoại, như một con ch.ó hoang bị bỏ rơi.

 

Khoảnh khắc Hứa Tinh Hòa ngọt ngào tuyên bố mình mang thai.

 

Một cuộc điện thoại chưa kịp tắt đã định sẵn tương lai của tôi và Tư Dật An.

 

[Hoàn]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...