Nhưng tôi hiểu rất rõ, nỗi đau buồn của họ chỉ là tạm thời.
Nếu họ tìm thấy tôi, họ sẽ lại trở về bộ mặt như trước kia.
Băng qua đường, họ rẽ sang hướng khác.
Tôi lên xe, đi về hướng ngược lại.
Bây giờ tôi là Kiều Ngọc, một đứa trẻ mồ côi, họ sống chết thế nào, không liên quan gì đến tôi.
Chớp mắt, lại đến mùa hè.
Lần này, tôi đã thi xong kỳ thi một cách suôn sẻ. Tâm trạng của tôi sảng khoái hơn bao giờ hết.
Chiều ngày 8 tháng 6, tôi bước vào một tiệm xăm ở Yến Thành.
"Chào , cho hỏi xóa hình xăm thì tính phí như thế nào?"
Nhân viên cửa hàng tôi với ánh mắt có chút ngạc nhiên, ngay sau đó trở lại bình thường.
Cô ta dẫn tôi vào phòng trong, một hồi rồi với giọng có chút khó khăn:
"Xóa hình xăm màu khá khó, độ phức tạp cao, cần có thợ lành nghề mới ."
Tôi không hiểu mấy chuyện này, chỉ cần xóa là . Không xóa, tôi sẽ không thể ngừng nghĩ về nó.
"Chỉ cần hiệu quả tốt, giá cả không thành vấn đề."
Nhân viên tiếp tục:
"Thợ giỏi nhất của tiệm hiện đang đi công tác, có thể để lại số điện thoại, lúc nào ấy về tôi sẽ liên lạc để hẹn lịch."
Tôi để lại số.
Nhưng nghĩ đến việc phải chờ đợi, tôi ra ngoài và tìm một tiệm khác để hỏi thăm.
Câu trả lời nhận cũng tương tự.
May mắn là thợ xăm của tiệm này không đi công tác, tôi có thể hẹn ngay lúc đó.
Điều bất ngờ là hôm sau nhân viên tiệm gọi cho tôi, rằng khách hàng trước đã hủy lịch đột ngột, thợ xăm còn trống nửa ngày, có thể xếp tôi vào.
Tôi lập tức đến đó.
Tuy nhiên, vừa bước vào, tôi chạm mặt một đôi mắt đầy dữ dằn.
"Không phù hợp?"
10
Tống Phàn dựa người lên ghế sofa, trông như một con sư tử đực đang sẵn sàng lao tới.
Hôm nay hắn không hút thuốc, bầu không khí lại khiến tôi cảm thấy khó thở. Tôi không dám trả lời, lập tức bỏ chạy. Nhưng hắn chân dài, tôi chưa kịp chạy hai bước đã bị đuổi kịp. Tống Phàn không thêm lời nào, lập tức đẩy tôi vào chiếc Bentley đang đỗ trước cửa.
Trong xe tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng, tài xế ngồi nghiêm chỉnh ở ghế trước chờ lệnh.
“Về đi.”
Có tiền thật là tốt, ở đâu cũng có xe có nhà. Tôi không cầu giàu sang phú quý, chỉ cần có 50 vạn và một căn nhà là tôi đã mãn nguyện rồi.
“Tống Phàn, giờ chúng ta đã là người ở hai thế giới khác nhau, nên...”
Bàn tay hắn bỗng nhiên nắm chặt lấy tôi.
Tôi sợ hãi im lặng.
“Còn nhớ đã gì không?”
“Nếu em dám phản bội, bên này xăm một cái, bên kia cũng xăm một cái.”
“Nhưng, đó là chuyện của một năm sau, khi đấy sự phản bội mới bắt đầu tính…”
Hắn bóp mạnh tay hơn một chút: “Em định giở trò với à? Vì mà phản bội sớm sao?”
“Nếu dám lừa , thì tốt nhất đừng để tìm thấy. Đã tìm rồi thì phải ngoan ngoãn chịu .”
Tôi dồn hết sức bình sinh ra để gỡ tay hắn: “Tống Phàn, không thể biến thái như thế này .”
“Anh còn có thể biến thái hơn, muốn thử không?”
Tôi sợ quá, liền cắn mạnh vào cánh tay đầy hình xăm của hắn. Hắn không hoảng hốt, để mặc tôi cắn, tay phải nhẹ nhàng vén tóc tôi ra sau gáy, rồi hôn xuống.
Tôi buông ra và xin tha:
“Anh Tống, giờ đã về lại nhà họ Tống rồi, ông Tống chắc chắn sẽ sắp xếp một tiểu thư môn đăng hộ đối cho ... A…”
Hắn cắn tôi một cái.
“Em cắn , cắn lại em. Em trốn đến Yến Thành, cũng sẽ tìm về. Chỉ cần em đồng ý quay lại, sẽ coi như em chưa từng rời đi. Được không?
Giọng điệu của hắn như đang cầu xin tôi.
Hắn là con riêng, nếu không phải vì người cùng cha khác mẹ qua đời, hắn chỉ là một đứa trẻ hoang không ai ngó ngàng.
Nhưng tôi đã nhịn.
“Tống Phàn, em không muốn quay về nữa, không muốn bị bố mẹ em quấy rầy. Quá khứ là lỗi của em, em cầu xin tha cho em, không?”
Hắn cuối cùng cũng buông tay.
Ánh mắt vẫn chằm chằm vào tôi: “Kiều Ngọc?”
“Sao, sao biết ?”
“Anh tưởng đó chỉ là một giấc mơ, hóa ra là thật.”
Từ một năm trước, Tống Phàn bắt đầu mơ thấy những cảnh tượng kỳ lạ, đứt quãng. Ban đầu, vào ngày 8 tháng 6 năm ngoái, hắn mơ thấy một hình xăm Song Ngư mờ ảo. Từ đó hắn lấy cảm hứng từ cảnh hồ và vẽ ra bức phác thảo ấy. Sau đó, hắn lại mơ thấy tin nhắn "Chúng ta không hợp nhau."
Bạn thấy sao?