Cẩm Ngư Giữa Hè – Chương 10

Không gian xung quanh bao trùm bởi hương bạc hà mát lạnh, cơ thể tôi từng chút một lại bị thiêu đốt. Tống Phàn từ từ thở ra một hơi dài, giọng đầy kiềm chế:

"Thế này không phải rất hợp sao?"

Sau khi kết thúc, tháo dây trói trên cổ tay tôi, nhẹ nhàng hôn một cái:

"Dù là Trần Ân Duyệt, hay là Kiều Ngọc, dù là bé cần cứu giúp, hay là đại tiểu thư nhà họ Kiều, người tôi mãi mãi vẫn là em, tôi em."

Từ trong cổ họng khàn đặc, tôi cố gắng thốt lên một chút giọng:

"Tống Phàn, dù là thợ xăm, là chủ tịch Tiểu Tống, hay là kẻ biến thái, em đều ."

"Vẫn còn sức để mắng ? Vậy tiếp lần nữa."

Hệ thống thực sự rất hiệu quả. Ngày hôm sau, người nhà họ Kiều đã liên lạc với tôi. Tống Phàn cũng đã thông báo cho Tống Khải Đông. Nghe tin con trai mình thích đại tiểu thư nhà họ Kiều, ông ta vui mừng đến mức lập tức xuất viện.

Tin tức về cuộc hôn nhân giữa hai nhà Kiều và Tống nhanh chóng lan truyền khắp hai thành phố.

Chúng tôi trở về Cẩm Thành không lâu thì bố mẹ tôi tìm đến biệt thự nhà họ Tống. Tôi bình thản bước ra gặp họ.

"Duyệt Duyệt, thật sự là Duyệt Duyệt! Mẹ là mẹ đây!"

Tống Phàn ngăn lại người phụ nữ đang lao tới.

"Cô ấy không phải Trần Ân Duyệt, mà là Kiều Ngọc. Nếu các người không tin, có thể đi xét nghiệm ADN."

Hệ thống lo sợ kịch bản lại bị vỡ, đã xử lý mọi việc một cách hoàn hảo. Dù họ có khó tin thế nào, cũng chỉ đành chấp nhận sự thật.

Bố tôi lớn:

"Con tôi, tôi sao nhận nhầm ? Các người quyền thế ngút trời, ai biết xét nghiệm ADN có bị giả không?"

"Vậy thì các người tự tìm cơ quan mà xét nghiệm, một lần chưa đủ thì hai lần. Lúc đó tin hay không thì tùy, đừng bao giờ đến quấy rầy tôi và A Ngọc nữa. Vẫn là câu đó, không có lần sau."

Mẹ tôi luôn dõi theo tôi, ánh mắt không rời.

"Nếu ấy thật sự không phải Duyệt Duyệt, thì sao lại đính hôn với ấy?"

Tống Phàn nhướng mày: "Ông đây thích kiểu này, có vấn đề gì không?"

Mẹ tôi bị nghẹn họng không gì, lao tới giật một nắm tóc của tôi. Bà dùng sức mạnh, dù Tống Phàn đã chắn trước, tôi vẫn bị kéo đến rách cả da đầu.

Tôi ôm lấy vết thương tê dại, lạnh:

"Bà nghĩ tôi là con bà, mà vẫn nỡ ra tay tàn nhẫn thế này, chứng tỏ bà chưa bao giờ thật sự quan tâm đến ấy."

Hai người họ biến sắc, nhau rồi từ từ lùi bước, đỡ nhau đứng vững.

Hệ thống đã , họ đã mất việc từ lâu, giờ chỉ mong dựa vào con để vực dậy.

"Tự mà cút, hoặc là nằm ngang rời đi, chọn một đi."

"Giữa ban ngày ban mặt, cậu, cậu muốn người à?"

"Tôi nào dám người, chỉ muốn với hai người rằng bảo vệ nhà tôi, có biết chút võ nghệ thôi."

Hai người nhau, rồi hoảng hốt bỏ chạy.

12

Ngày 8 tháng 7. Sinh nhật lần thứ hai mươi tám của Tống Phàn.

Chúng tôi xem xong phim rồi cùng đi đến bờ hồ bắn pháo hoa. Cuối cùng, hoàn thành điều mà năm ngoái không thể .

Hoàng hôn đã tắt, pháo hoa thắp sáng khoảng trời, như thể những sắc màu rực rỡ đó chưa từng biến mất. Khi bầu trời đêm trở lại yên bình, Tống Phàn lại đưa cho tôi một tờ giấy. Tôi không khỏi ngỡ ngàng.

"Lần này là..."

"Là váy cưới thiết kế cho em."

"Phụt!"

Hương bạc hà tỏa ra khắp nơi. Tống Phàn cầm bật lửa giúp tôi soi sáng. Thiết kế lưng hở, vừa khéo để lộ hình xăm song ngư.

"Có thích không? Không thích thì đốt luôn."

Tôi vội vàng gấp lại, cẩn thận giữ trong lòng bàn tay.

"Thích, phải đến khi vào đại học rồi mới kết hôn."

"Tại sao?"

"Nghe kết hôn xong sẽ cộng thêm tín chỉ."

Hắn khẽ, cất bật lửa.

"Em quyết ngày đăng ký, còn lễ cưới để lo. Làm trước khai giảng, tránh để mấy thằng nhóc tơ tưởng."

Tôi ôm , cọ mặt lên người : "Anh yên tâm, lần này em chắc chắn không đổi ý đâu. Em cũng không muốn phải xăm một con ở bên kia."

Bất chợt, trong hồ vang lên tiếng "bụp", như có một con cá vừa nhảy lên khỏi mặt nước.

Tôi còn đang mơ màng thì Tống Phàn đã vòng tay ôm lấy eo, kéo tôi lại gần.

Trong đêm hè rực rỡ, cẩm ngư của tôi đang hôn tôi.

- Hết - 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...