Ta phải đem linh nguyên tu luyện nhiều năm phun ra, chuyển vào bản thể, để bản thể triệt để tiến hóa thành Tạo Hóa Thanh Liên.
Nhưng quá trình này, tất yếu sẽ dẫn tới nhiều ma khác ngấp nghé thăm dò.
Chỉ vì linh nguyên của ta, không chỉ có thể khiến cho bản thể của ta tiến hóa, mà còn có thể giúp cho ma khác phi thăng.
Sau khi Thanh Ngự biết việc này, liền chủ xin đi hộ pháp cho ta.
Hồng Lệ trái ngược với sự căm thù ta ngày xưa, cũng gia nhập đi cùng.
Ta vốn cho là bọn họ muốn báo ân, lại không nghĩ đến, bọn họ là muốn cho ta tuyệt đường phi thăng.
Độ kiếp hôm đó, ta từng chút đem linh nguyên chuyển vào bản thể, cánh hoa sen chuyển hóa thành Tạo Hóa Thanh Liên, đáy lòng ta cũng không khỏi nổi lên chút gợn sóng.
Khổ tu nhiều năm, ta cuối cùng cũng có thể lên thiên giới hỏi một câu minh bạch.
Lại không nghĩ đến, lúc chuyển hóa hơn phân nửa, Hồng Lệ bỗng nhiên lên tiếng.
"Thanh Ngự, ngươi còn chưa thủ?"
Lông mày ta cau lại, không biết nàng ta là đang có ý gì.
Thanh Ngự cũng ta bằng sắc mặt phức tạp, giữa lông mày tràn ngập do dự.
"Thanh Ngự, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ, một khi để nàng ta thành công, chênh lệch giữa các ngươi sẽ ngày càng lớn hơn." Hồng Lệ lên tiếng lần nữa.
Thanh Ngự vẫn còn do dự.
"Nàng ta tâm tâm niệm niệm muốn phi thăng, không chừng trên đó là có người nàng ta muốn tìm, ngươi bỏ lỡ lần này, coi như không còn cơ hội."
Ta không rõ Hồng Lệ đang gì, Thanh Ngự dường như bị lời kia đâm trúng, lại kiên định về phía ta, đáy mắt nhiều lên mấy phần hung ác.
"Thanh Dung, thật xin lỗi." Trên mặt hắn tràn đầy áy náy, linh kiếm trong tay lại không chút nào lưu mà vung ra.
Tâm ta giật mình, chuyển hóa đã đến đoạn cuối, không thể đậy, chỉ có thể trơ mắt một kiếm kia hạ xuống, đem linh nguyên của ta chém thành hai khúc.
Hắn ra tay không chút do dự, đoạt lấy một nửa linh nguyên, Hồng Lệ thấy thế, cũng nhanh tay muốn đoạt nửa còn lại.
Chỉ tiếc, nàng ta bình thường lười nhác tu hành, dù là linh nguyên kia chỉ còn lại một chút, thì nàng ta cũng không phải có thể tuỳ tiện tới gần.
Mà ta dù bị cản trở chuyển hóa, chịu phải trọng thương, cũng khôi phục năng lực hành nhất định.
Ta mở to miệng phun máu, không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chóng đem một nửa linh nguyên còn lại kia chuyển vào bản thể.
Bản thể run rẩy, dù sao vẫn thiếu một chút linh nguyên, cuối cùng thiếu một cánh hoa chưa chuyển hoá.
Nhưng chính với một cánh hoa đó, ta triệt để đánh mất cơ duyên tu thành Tạo Hóa Thanh Liên.
Ta về phía Thanh Ngự, hắn nhanh tay lẹ mắt đem chút linh nguyên kia nuốt vào.
Linh nguyên vừa vào, chỉ nghe một tiếng rồng gầm, hắn hiện ra nguyên hình, nhanh chóng từ một con cá chép xanh bình thường biến thành Thanh Long.
Thanh Long xuất thế, bầu trời toả ta vầng quang sáng rực, Thanh Ngự thành công phi thăng thiên giới.
"Thanh Ngự!" Hồng Lệ hô to, không không thay đổi gì.
Cho đến kia vầng quang kia thu lại, nàng mới quay đầu, một mặt đầy hận ý về phía ta: "Chẳng qua chỉ là một chút linh nguyên, đối với ngươi không tính là cái gì, vì cái gì ngươi không thể cho ta?"
"Bây giờ Thanh Ngự phi thăng, ta vẫn phải lưu lại nơi phàm giới này, có phải là ngươi cố ý trả thù ta?" Nàng ta đầy hận thù, còn muốn thủ với ta.
Nhưng nàng thực sự quá yếu, dù là ta độ kiếp thất bại, bị thương nặng nề, cũng không phải là thứ nàng có thể đối phó.
"Thanh Dung, ta sẽ không để cho ngươi sống tốt đâu." Nàng ôm ngực, cuối cùng phẫn hận rời đi.
Đợi nàng ta rời đi, ta lau vết máu trên khoé miệng, âm thầm nghĩ phải gì tiếp theo.
4.
Khổ tu vài vạn năm, lại bị phản bội, ta triệt để tu không thành Tạo Hóa Thanh Liên.
Nhưng ta cũng không muốn từ bỏ phi thăng.
Suy tư một lúc lâu sau, ta quyết định chuyển tu Công Đức Kim Liên.
Công Đức Kim Liên dù không sánh kịp Tạo Hóa Thanh Liên, luận về huyền diệu cũng không bằng các Ngũ Đại Thần Sen khác, chỉ cần có đầy đủ công đức, liền có thể tu thành.
Thế là, Tạ Trường Diễn liền lọt vào mắt của ta.
Lúc đó, thiên hạ đại loạn, quần cường cùng nổi lên.
Chính là thiếu niên Tạ Trường Diễn bị đuổi , lạc đến chỗ ta tu luyện.
Ta liền cùng hắn một giao dịch.
"Ta có thể giúp ngươi càn quét chư quốc, thống nhất thiên hạ, kết thúc loạn thế."
"Điều kiện là gì?" Hắn tuổi nhỏ lý trí hỏi.
Ta khá khen cho phần lý trí này của hắn: "Đợi ngươi đăng cơ đế vị, phải giúp ta tu từ lập miếu, lấy công đức chi danh đế vương chuyển tặng cho ta, giúp ta phi thăng."
"Được, ta đáp ứng." Lúc đó chàng thiếu niên lạc đường liền đáp ứng ta.
Sau đó ta liền gia nhập, một đường giúp hắn tránh thoát vô số ám tiễn sát thương, trợ giúp hắn gia tăng quốc lực, dân giàu binh mạnh.
Ta hao tâm tổn trí không ít.
Cuối cùng, hắn cũng kết thúc loạn thế, thống nhất thiên hạ.
Nhưng lại phản bội ước hẹn giữa bọn ta.
Đại điển đăng cơ hôm đó mười phần long trọng.
Cậu thiếu niên ngày nào nay đã trở thành chàng thanh niên, vẻ ngây ngô trên mặt bớt đi, thêm vài phần uy nghiêm của bậc đế vương.
Ta hắn từng bước một tiến lên đài cao, trong lòng không khỏi mong chờ.
Thần miếu đã xây xong, đợi hắn sau khi lên ngôi, chuyển tặng công đức, ta liền có thể phi thăng.
Nhưng lại là một tiếng rồng gầm đánh tan sự chờ đợi của ta.
Ta Hồng Long từ trong thần miếu kia bay lên, con tim mạnh mẽ thường ngày của ta cũng không chịu mà sụp đổ mấy phần.
"Lẽ nào, vận mệnh của ta thật sự phải như thế này sao?"
Hồng Lệ không ngừng khiêu khích bên tai, ta về phía Tạ Trường Diễn: "Tạ Trường Diễn, đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Ta chờ Tạ Trường Diễn cho ta một lời giải thích, Tạ Trường Diễn lại có chút chột dạ tránh đi ánh mắt của ta.
Quần thần bên dưới phẫn nộ: "Yêu nữ từ đâu đến, lại dám gọi thẳng danh xưng của Thánh Thượng?"
Không biết có phải nhờ thái độ của quần thần cho Tạ Trường Diễn thêm sức mạnh hay không, hắn không ngờ lại dám thẳng ta.
"Thanh Dung, thành tiên thì có gì tốt?"
Hắn lý trí tự tin, tự cho rằng thần sắc nhàn nhã, "Lưu lại đây, ta sẽ để nàng mẫu nghi thiên hạ!"
Cho dù ta nhiều năm thanh tu, cũng không nhịn bị hắn cho tức chết.
Hồng Lệ trên trời vẫn không ngừng khiêu khích.
"Thanh Dung, ta đã sớm ngươi vốn không hiểu lòng người, ngươi lại càng muốn xuống núi nhập thế."
"Ta chẳng qua là hứa giúp hắn có một giang sơn vĩnh cố, trường thọ vô cương, hắn liền không để ý ngươi nhiều năm tâm huyết, đem hương hỏa công đức dâng hết cho ta, giúp ta thành rồng."
Nói đến lời cuối cùng, nàng ta có chút không hảo ý: "Thanh Dung, ta rồi, sẽ khiến ngươi phải trả giá thật đắt."
Đáy lòng ta đột nhiên dâng lên một nỗi bất an, còn không đợi ta phản ứng, liền cảm giác linh lực trên người bỗng nhiên biến mất, toàn bộ thân thể đều mềm nhũn.
"Ngươi đã gì với bản thể của ta?" Ta nghiêm nghị chất vấn.
"Chỉ là đưa cho ngươi chút ít lễ vật thôi." Hồng Lệ đắc ý .
"Thanh Dung, ta là sẽ không để ngươi lại có cơ hội tham gia vào giữa ta cùng Thanh Ngự, cho nên, ngươi đừng nghĩ đến Phi thăng nữa."
"Lưu lại thế gian này nhất quốc chi mẫu, chính là sự nhân từ sau cùng ta dành cho ngươi.” Nàng trịch thượng xong, lại lượn một vòng, sau đó liền mang theo thần quang phi thăng thiên giới.
Bạn thấy sao?