19
Khi rời đi, người nhà họ Tiêu còn định chặn tôi lại.
Tôi chẳng thèm để ý, trai và ba mẹ đứng ra ngăn họ giúp tôi.
Bước ra khỏi sảnh tiệc, đúng lúc xe của Tiêu Vũ dừng ngay trước cửa.
Anh có vẻ đã vội vã đến đây, vừa xuống xe, trên mặt vẫn còn vẻ lo lắng.
Chỉ đến khi thấy tôi, mới thở phào nhẹ nhõm, nét mặt dần thả lỏng.
Cơn giận tích tụ trong lòng bao năm qua cuối cùng cũng giải tỏa, tôi vui sướng vô cùng.
Tôi vẫy tay chào Tiêu Vũ, nhanh chân chạy đến trước mặt .
“Sao lại đến đây?”
Tiêu Vũ nắm lấy vai tôi, tỉ mỉ quan sát khắp người tôi từ trên xuống dưới:
“Anh nghe người ta em cãi nhau bên trong, sợ em bị thương nên đến xem.”
Tôi liền xoay một vòng ngay trước mặt , để cho kỹ.
“Anh xem đi, em chẳng bị gì cả. Hôm nay em còn mắng lão già nhà một trận tơi bời…”
Chưa kịp hết câu, tôi đã bị kéo mạnh vào lòng, ôm chặt.
Bị bất ngờ trong chốc lát, tôi càng tươi, nhẹ nhàng vỗ lưng , coi như an ủi.
“Tiêu Vũ, sau này đừng người nhà họ Tiêu nữa, người của em đi. Em sẽ bảo vệ .
“Anh thấy không, em không cần phải biện hộ gì cho em cả. Người ta mắng , em mắng lại, một mình em cũng đủ sức lo cho hai đứa mình.”
Tiêu Vũ không trả lời, chỉ siết tôi chặt hơn.
Tôi cũng không vội đòi câu trả lời, chúng tôi còn cả một tương lai dài phía trước.
Tuyết rơi lặng lẽ trên vai chúng tôi, lòng tôi lại ấm áp vô cùng, chẳng cảm thấy lạnh chút nào.
20
Gần đến cuối năm, công ty bắt đầu bận rộn, hầu như ngày nào tôi cũng phải tăng ca.
Đã năm ngày rồi tôi không chủ liên lạc với Tiêu Vũ.
Anh có gọi video cho tôi một lần.
Biết tôi bận, hỏi có muốn dọn qua biệt thự ở chung không.
Bây giờ tour diễn đã kết thúc, có thể dậy sớm đưa tôi đi mỗi ngày.
Tôi từ chối ngay lập tức, không cần nghĩ ngợi.
Vì ở nhà có rất nhiều tài liệu của công ty, nếu dọn qua đó, tôi sợ mình mất chúng.
Chúng tôi chỉ thêm vài câu, rồi tôi thiếp đi lúc nào không hay.
Lần tiếp theo gặp Tiêu Vũ là khi tôi hẹn khách hàng ở một quán cà phê.
Anh ngồi ngay chỗ dễ thấy nhất, tôi vừa vào đã thấy .
Tôi ngạc nhiên chạy đến:
“Tiêu Vũ, sao lại ở đây?”
Nghe giọng tôi, Tiêu Vũ khẽ mỉm .
Chưa đợi gì, tôi đã vội giải thích:
“Lần này em không có bám theo đâu, em đến để bàn chuyện hợp tác.”
Sợ không tin, tôi còn bổ sung thêm:
“Dạo này bận lắm, em không có thời gian theo dõi xem đi đâu.”
Nghe , tay Tiêu Vũ đang cầm cà phê bỗng khựng lại.
Lúc đó, đồng nghiệp trong phòng riêng bước ra giục tôi.
Tôi vội chào Tiêu Vũ:
“Em vào trước nhé, có thời gian sẽ tìm sau.”
Suốt cả cuộc gặp, Tiêu Vũ chưa kịp câu nào.
Khi cuộc họp kết thúc, tôi nghe thấy tiếng nhân viên phục vụ phía sau:
“Anh ơi, vỡ cốc rồi.”
Nhưng lúc đó, đầu óc tôi chỉ nghĩ đến công việc, chẳng để tâm.
Khi tôi ra ngoài, Tiêu Vũ đã đi mất.
Tạm biệt đồng nghiệp xong, tôi nhắn tin hỏi rời đi lúc nào và đang gì.
Mãi đến khi về nhà, tôi vẫn không nhận hồi âm.
Tôi gọi video thẳng cho .
Ngay giây tiếp theo, từ chối cuộc gọi.
Nghĩa là Tiêu Vũ đã thấy tin nhắn của tôi cố không trả lời.
Mà tôi có gì khiến giận đâu chứ?
Đừng là giận, tôi còn chẳng có thời gian gặp .
Nghĩ mãi cũng không ra, tôi gọi video cho Lâm Gia.
Nghe tôi kể xong, Lâm Gia chốt hạ luôn:
“Đừng nghĩ nữa, chắc chắn cậu ta giận vì cậu phớt lờ cậu ta.”
Tôi không tin:
“Sao có thể chứ? Trước đây ấy tránh tôi còn hơn trốn nợ mà.”
Lâm Gia đầy ẩn ý:
“Cậu còn non lắm. Tuy tớ không biết hai người đã trải qua chuyện gì, về khoản đàn ông, cậu cứ nghe tớ.
“Tin không, cậu mà dỗ ta vài hôm, đảm bảo cậu ta sẽ dính cậu như keo, thậm chí sẵn sàng ‘cho cậu cả mạng sống’ luôn đấy.”
Tuy tôi nghi ngờ sâu sắc về cái gọi là “văn học cho mạng” của Lâm Gia, vẫn quyết định đợi dự án hoàn thành rồi dỗ dành Tiêu Vũ sau.
Không ngờ, trước khi gặp Tiêu Vũ, tôi lại chạm mặt Tiêu Lâm Châu trước.
21
Tối hôm đó, tôi tăng ca nốt buổi cuối cùng của năm, sắp xếp xong mọi công việc dự án.
Vừa bước ra khỏi tòa nhà công ty, tôi liền thấy Tiêu Lâm Châu đang cãi nhau với một .
Cuối cùng, đó giáng cho cậu ta một cái tát rồi giận dữ bỏ đi.
Tôi vốn định giả vờ không thấy, lặng lẽ chuồn đi.
Nhưng cuối cùng, trong huống ngại ngùng như , chúng tôi vẫn chạm mắt nhau.
Trong nhà hàng, Tiêu Lâm Châu vừa cầm khăn giấy vừa khóc lóc thảm thiết.
“Chị xem, chẳng phải em chỉ ngủ quên, để ấy đợi ở rạp chiếu phim bốn tiếng thôi sao? Có cần giận dữ đến thế không?”
Tôi nhấp một ngụm nước:
“Thật ra cũng không cần giận đâu. Nếu là chị, chị tát thêm cho em hai cái nữa là xong chuyện.”
Nghe , Tiêu Lâm Châu nghẹn họng, không nên lời.
“Vậy chị đi, em phải sao để khiến Chi Chi tha thứ?”
“Đừng hỏi chị, chuyện của hai đứa chị không can dự.”
Tiêu Lâm Châu lập tức chuyển sang chế độ ăn vạ:
“Giang Thính, chị giúp em đi mà. Em biết chị lắm chiêu nhất rồi. Lần trước chị cũng giúp em, lần này chắc chắn chị sẽ có cách.”
“Lần trước chị giúp là vì bản thân chị, không phải vì em.”
“Vậy chị giúp em lần nữa đi mà, không… thím nhỏ?”
Cái từ “thím nhỏ” thốt ra sau cùng lập tức chạm đúng “tử huyệt” của tôi, khiến tôi vui thầm trong lòng.
Cuối cùng, tôi bị những tiếng “thím nhỏ” liên tiếp đánh gục, đành quyết định giúp cậu ta.
Dù sao thì, hạnh phúc của đám “hậu bối” cũng là điều mà người “trưởng bối” như tôi mong thấy.
Tôi với Tiêu Lâm Châu:
“Chỉ cần không phạm lỗi nguyên tắc, thì bình thường sẽ không từ chối một màn cưỡng hôn của trai. Dù có giận đến đâu, cứ túm lấy mà hôn là xong chuyện.”
“Tất nhiên, đừng áp dụng nếu em không đẹp trai.”
“Cưỡng hôn á? Hôn thế nào?”
Nhìn vẻ mặt ngố ngốc của Tiêu Lâm Châu, tôi đành nắm vai cậu ta, mẫu cho cậu.
Chỉ là đang diễn thử chút thôi…
Tiêu Vũ đột ngột bước vào từ cửa.
22
Thấy cảnh tôi và Tiêu Lâm Châu đang diễn, sắc mặt Tiêu Vũ lập tức lạnh xuống, tay siết chặt thành nắm , quay người rời đi mà không lời nào.
Tôi đẩy mạnh Tiêu Lâm Châu ra:
“Cậu tôi thê thảm rồi đấy!”
Nói xong liền đuổi theo hướng Tiêu Vũ rời đi.
May mà dù giận vẫn chưa đi hẳn.
Anh để cửa xe mở, đợi tôi ngồi vào rồi mới ra hiệu cho tài xế lái xe.
Suốt dọc đường, Tiêu Vũ chỉ ra ngoài cửa sổ, không thèm liếc tôi một cái.
Tôi thử kéo tay , nhanh chóng né tránh.
Lúc này, tôi bắt đầu nghiêm túc nghi ngờ lời Lâm Gia – Tiêu Vũ giận vì tôi lơ là ấy – liệu có thật không?
Đến nhà Tiêu Vũ, tôi xuống xe, lặng lẽ đi theo sau , không dám mở miệng.
Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, Tiêu Vũ bất ngờ đẩy tôi dựa vào cửa, điên cuồng hôn tôi.
Tôi cũng hết lòng đáp lại.
Nụ hôn của chúng tôi sâu dần, cắn mút, hơi thở quấn quýt lấy nhau.
Có lẽ vì cảm nhận sự đáp trả của tôi, tác của Tiêu Vũ dần trở nên dịu dàng hơn.
Cuối cùng, từ từ buông tôi ra, trán áp nhẹ vào trán tôi.
Tôi vuốt ve khuôn mặt :
“Hết giận chưa?
Vừa rồi em chỉ đang dạy Tiêu Lâm Châu cách dỗ thôi, bọn em không có gì cả. Em chỉ thích mình .”
Đôi mắt Tiêu Vũ hơi đỏ lên, mím môi, có chút không tự nhiên.
Ngón tay thô ráp của khẽ lướt qua môi tôi, định cúi xuống hôn thêm lần nữa thì bị tôi chặn lại.
“Anh là trai em chưa? Nếu chưa, không cho hôn nữa.”
Nghe , Tiêu Vũ bật , gật đầu chắc chắn.
Anh đặt tay tôi lên ngực mình, để tôi cảm nhận nhịp tim đang đập thình thịch của .
Sau đó, lại cúi xuống hôn tôi.
Lần này, chẳng còn lý do gì để dừng lại nữa.
Và tôi thực sự cảm nhận , đôi bàn tay của một nghệ sĩ piano có thể linh hoạt đến mức nào.
Còn môi Tiêu Vũ – ngoài việc không thể , thì ở những khía cạnh khác, ấy giỏi đến đáng kinh ngạc.
23
Tôi và Tiêu Vũ chính thức ở bên nhau.
Sau khi nhau mới phát hiện – chàng này cực kỳ dính người.
Chỉ cần có thời gian là muốn bám lấy tôi, lúc nào cũng đòi hôn, đòi ôm.
Anh lấy lý do là:
“Em từng , nếu không thể , thì sẽ dùng nụ hôn để thể hiện .”
Thế là trong một ngày, hôn tôi không biết bao nhiêu lần.
Như thể muốn bù đắp hết những năm qua chưa hôn .
Khiến tôi nhiều lần hối hận vì từng câu đó.
Tết năm nay, tôi dẫn Tiêu Vũ về nhà ra mắt.
Lúc đầu, ba tôi (ông Giang) vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, không mấy thiện cảm.
Nhưng nhờ có mẹ và trai hỗ trợ,
Cộng thêm việc Tiêu Vũ cố ý nhường ông khi đánh cờ.
Chưa đầy một ngày, ba tôi đã hoàn toàn hài lòng với chàng rể mới này.
Thậm chí trong bữa cơm còn dặn tôi:
“Con đối xử tốt với thằng bé vào, đừng có bắt nạt nó.”
Tốc độ “lật mặt” nhanh đến mức khiến tôi ngỡ ngàng.
Bên Tiêu gia cũng gửi lời mời, muốn chúng tôi qua ăn bữa cơm đoàn viên, tôi và Tiêu Vũ đều cảm thấy không cần thiết nữa.
Tổn thương ngày xưa không thể tha thứ.
Vậy thì lựa chọn cách tránh xa.
“Nếu Tiêu Vũ đã , em đành miễn cưỡng đồng ý, dù sao cũng không thể mất mặt hai bên.”
“Anh Tiêu…”
24
Không lâu sau Tết, Tiêu Vũ lại ra nước ngoài.
Anh còn nhiều công việc đã sắp xếp từ trước cần xử lý.
Tôi cứ nghĩ năm nay không thể cùng tôi đón lễ Tình nhân.
Lâm Gia liền kéo tôi đến buổi tiệc ấy tổ chức trong phòng riêng ở hội sở.
Mọi người đều đang vui vẻ, còn tôi thì ngồi bên cạnh uống nước, không đụng đến rượu.
Bất ngờ, Tiêu Vũ nhắn tin, bảo vừa đáp máy bay, đặc biệt về để đón Tình nhân cùng tôi.
Tôi lập tức gửi địa chỉ cho .
Trước cổng hội sở, Tiêu Vũ nhanh chóng đến nơi.
Hai chúng tôi chuẩn bị rời đi thì đột nhiên có tiếng gọi:
“Giang tiểu thư, trùng hợp quá, cũng đến chơi à?”
Tôi quay lại, ngờ vực hỏi:
“Anh là…?”
Người đàn ông vội vàng giải thích:
“Là tôi đây, hai năm trước chúng tôi cởi áo quay video đó, tôi là một trong số các người mẫu nam.”
Ký ức đen tối đột nhiên ập đến.
Tôi gương mặt ngày càng lạnh lẽo của Tiêu Vũ, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Người đàn ông tiếp tục ba hoa:
**“Cũng không trách , hai năm rồi, chắc chắn không nhớ tôi.
“Chỉ là… từ lúc đó đến giờ tôi chưa bao giờ nhận công việc nào đơn giản như , nên nhớ mãi. Tôi chỉ muốn , nếu sau này cần kiểu công việc đó nữa, cứ gọi tôi nhé. Hai năm nay tôi tập gym đều đặn, thân hình còn chuẩn hơn trước, hay là thử sờ xem…”
Cảm nhận khí lạnh tỏa ra từ Tiêu Vũ, tôi vội ngắt lời:
“Được rồi, có cơ hội sẽ gọi, bọn tôi đi trước.”
Nói xong, tôi nhanh chóng kéo Tiêu Vũ rời khỏi đó.
Dạo gần đây, tính chiếm hữu của ngày càng mạnh.
Thậm chí, hai chúng tôi không chờ nổi đến khi vào phòng ngủ.
Ngay trong phòng khách, Tiêu Vũ đã hôn tôi đến mức không thể rời ra.
Trong cơn mê loạn, tôi chỉ biết thầm cảm ơn vì Triệu thúc và dì giúp việc đều nghỉ Tết.
Tỉnh dậy, tôi phát hiện trên ngón áp út của mình đeo một chiếc nhẫn.
Thì ra, thời gian Tiêu Vũ ra nước ngoài, ngoài công việc, còn đích thân thiết kế và ra chiếc nhẫn này để cầu hôn tôi vào ngày lễ Tình nhân.
Anh tôi, ánh mắt như vừa nài nỉ vừa dịu dàng, bàn tay ra hiệu đầy chân thành:
“Thính Thính, lấy nhé. Đừng chọn ai khác, em muốn gì cũng cho em.”
Tôi rúc vào lòng , gật đầu thật mạnh:
“Được, em không chọn ai khác, chỉ cần . Trước đây, bây giờ và mãi mãi về sau, em chỉ muốn .”
Bạn thấy sao?