13
Toàn thân tôi lập tức căng cứng, cảm giác như bị bắt quả tang tại trận.
Tôi cố điều chỉnh hơi thở, rồi ấn nút nhận cuộc gọi.
Còn chưa kịp lên tiếng, đầu dây bên kia đã chất vấn.
“Tần Chỉ Yên, em đang ở đâu?”
Tôi không nhận ra giọng điệu nguy hiểm của , chỉ vô thức siết chặt vạt áo của Giang Cảnh Lan.
Bình tĩnh đọc ra lý do đã chuẩn bị từ trước.
“À… ơi, hôm nay em đi chơi với hơi khuya, nên định về căn hộ nhỏ ngủ lại. Anh cứ ngủ trước đi nhé.”
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng lạnh.
Linh tính tôi lập tức dâng lên dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo, trai tôi chậm rãi .
“Hửm? Trùng hợp thật đấy, cũng đang đứng trước cửa căn hộ của em đây.”
“Bạn em… họ Giang à?”
Tôi giật mình, theo phản xạ vào gương chiếu hậu.
Quả nhiên, không biết từ lúc nào, xe của trai đã đỗ ngay phía sau xe chúng tôi.
Giọng trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
“Tần Chỉ Yên, cho em ba giây.”
“Em tự xuống xe.”
“Hay để tông thẳng họ Giang xuống?”
14
Tôi bị trai lôi về nhà.
Ban đầu tôi còn nghĩ, dù sao sớm muộn gì cũng phải , chi bằng nhân cơ hội này thẳng thắn với .
Nhưng tôi không ngờ rằng, đang nổi cơn thịnh nộ.
Vừa nghe tôi giải thích, lập tức bùng nổ.
“Lúc đến trường đua, đã thấy hai bóng người rất quen mắt, nên mới tò mò đi theo!”
“Tần Chỉ Yên, em giải thích cho xem nào, sao để em có thể rằng em không có quan hệ gì với nó hả?!”
Tôi hoàn toàn cứng họng.
Và rồi, trong thế kỷ 21 này.
Tôi lại bị trai mình cấm túc tại nhà, không cho gặp Giang Cảnh Lan.
Đây chẳng phải vi phạm nhân quyền sao?!
Nhưng tôi cũng biết, ít nhất phải đợi trai tôi nguôi giận thì mới có cơ hội chuyện về Giang Cảnh Lan.
Nhưng sao tôi có thể chịu nhiều ngày không liên lạc với ấy chứ.
Điện thoại cũng bị thu mất rồi.
Tôi buồn chán vân vê tai con thú bông trên giường, nghĩ cách lẻn ra ngoài mà không để trai phát hiện.
Còn chưa kịp nghĩ ra kế hoạch hoàn chỉnh.
Tiếng sủa của Tiểu Nhạc đột nhiên vang lên từ vườn sau.
Bình thường nó rất ngoan, không bao giờ sủa bậy.
An ninh khu biệt thự nhà tôi cực kỳ nghiêm ngặt, chỉ còn một khả năng duy nhất.
Để xác nhận suy đoán của mình, tôi vội xỏ dép chạy ra ban công.
Quả nhiên, người mà tôi ngày nhớ đêm mong đang đứng trong vườn nhà tôi.
Tiểu Nhạc quấn quanh chân , không ngừng cọ cọ vào người đầy thân thiết.
Giang Cảnh Lan cúi xuống, thử vuốt nhẹ cằm nó, ngay lập tức, Tiểu Nhạc kêu lên đầy thỏa mãn.
Như có cảm giác, ngước lên, vừa vặn thấy tôi.
Tôi chống cằm, trò chuyện với dưới ánh trăng.
“Anh vào đây bằng cách nào?”
Giang Cảnh Lan đứng thẳng dậy, đút tay vào túi quần, vô tội .
“Anh trai em chắc vẫn chưa phát hiện ra chuyện em lén ghi dấu vân tay của . Vừa khéo hôm nay ta không có nhà, lập tức chạy qua hẹn hò bí mật với em.”
Tôi bật thành tiếng.
“Em còn tưởng leo tường vào chứ.”
Sợ không hiểu, tôi còn bổ sung.
“Như thế thì càng giống Romeo và Juliet hơn.”
Anh cũng bật theo.
“Nếu ban công của em có cây mọc bên cạnh, biết đâu thật sự sẽ trèo cây vào thăm em đấy, Juliet của .”
Cười xong, cả hai đều im lặng.
Chỉ lẳng lặng nhau thật lâu.
Không ai ra, dường như ngay cả màn đêm cũng hiểu .
—Anh nhớ em rất nhiều.
16
Tôi một lúc lâu, trong lòng bỗng rục rịch muốn hành .
Phòng tôi nằm ở tầng hai, mà nhà tôi không phải dạng cao tầng.
Bên cạnh không có cây, có một đoạn cột chống có thể bám vào để trượt xuống.
Cùng lắm, bên dưới cũng chỉ là đất vườn mềm xốp.
Dù có té cũng không đến mức bị thương nghiêm trọng.
Tôi hỏi ý kiến Giang Cảnh Lan.
“Em trượt xuống tìm nhé?”
Sợ nghĩ tôi bốc đồng, tôi vội vàng bổ sung.
“Em có học leo núi đấy, có kỹ thuật hẳn hoi, không phải bừa đâu.”
Giang Cảnh Lan cân nhắc độ chắc chắn của cột chống.
Nhìn vẻ mặt đầy hào hứng của tôi, cuối cùng vẫn không nỡ từ chối.
Chỉ nhẹ giọng dặn dò.
“Được thôi, phải cẩn thận.”
Vừa nghe thấy đồng ý, tôi không do dự, lập tức trèo lên cột chống rồi trượt xuống.
Chưa đến vài giây, chân tôi đã chạm đất.
Tôi nhảy cẫng lên, hí hửng khoe khoang.
“Thấy chưa, em có học đàng hoàng đấy, chuyên nghiệp lắm!”
Nhưng thực tế chứng minh, vui quá hóa buồn là chuyện hoàn toàn có thật.
Lúc leo xuống thì không sao.
Nhưng vì quá phấn khích, tôi lơ đễnh giẫm phải một viên sỏi nhỏ dưới đất.
Chân lập tức trẹo đi.
Không kiểm soát mà ngã về phía trước.
May mắn là Giang Cảnh Lan kịp thời đỡ lấy tôi, ngồi xổm xuống nắm lấy cổ chân tôi.
“Anh đã bảo em cẩn thận rồi mà. Còn cử không?”
Tôi thử xoay nhẹ cổ chân, phát hiện ra xương không bị ảnh hưởng.
Chỉ là căng cơ bình thường.
Vì , tôi gật đầu với .
“Vẫn cử , chắc chỉ là kéo căng cơ thôi.”
Giang Cảnh Lan bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, ra hiệu cho tôi trèo lên lưng .
“Anh cõng em đi dạo quanh đây một chút, lát nữa đưa em về.”
Tôi lập tức nhăn mặt, rõ ràng là không hào hứng.
“Sao lại phải về chứ…”
Nghe giọng điệu oán trách của tôi, bật khẽ.
“Anh chuyện với trai em rồi, ta sẽ không giam lỏng em nữa.”
Lúc này tôi mới hài lòng, nhanh chóng nhận ra điều bất thường.
“Khoan đã, nếu đã chuyện xong với trai em, thì tại sao em vẫn phải tự mình trèo xuống?”
Thấy tôi giờ mới nhận ra, Giang Cảnh Lan càng vui vẻ.
“Vì thấy em có vẻ rất thích thú, sao nỡ từ chối cơ chứ?”
Lúc này tôi mới phát hiện đang trêu chọc mình.
Tôi vươn tay bóp nhẹ cổ , lắc qua lắc lại.
“Được lắm, Giang Cảnh Lan, dạo này càng lúc càng thích chọc em rồi nhỉ?”
17
Đùa giỡn một lúc, tôi mới nhớ ra chuyện chính cần hỏi.
“Sao thuyết phục trai em ? Tên bảo thủ đó đâu dễ bị lung lay.”
Giang Cảnh Lan vẫn không dừng bước, mặc tôi khoanh tay trước ngực, tựa vào .
Tiểu Nhạc lẽo đẽo theo phía sau.
Anh suy nghĩ một lúc, rồi đưa ra một câu trả lời không rõ ràng.
“Có lẽ là… thật sự đã nhượng bộ ta hai phần trăm lợi nhuận, nên ta mới chịu gả em cho ?”
Tôi nghe liền bày tỏ sự bất mãn.
“Cái gì chứ, em đáng giá có hai phần trăm thôi à? Anh ta bán em rẻ quá rồi đấy!”
Sau đó lại bắt đầu công kích trai tôi.
“Chẳng lẽ dạo này ấy ăn kém quá rồi? Nếu thật sự lười biếng, để em giúp ấy quản công ty luôn .”
Giang Cảnh Lan phối hợp theo mạch suy nghĩ của tôi.
“Thế thì tốt nhất, công ty của cũng giao cho em luôn, sau khi kết hôn em lo chuyện bên ngoài, sẽ quản việc nhà.”
Tôi nghiêm túc suy nghĩ một lát, hoàn toàn không nhận ra vừa lén nhắc đến chuyện kết hôn.
Cuối cùng, tôi từ chối ngay lập tức.
“Không đời nào! Quản lý nhiều thứ như chắc chắn sẽ mệt chết, em chỉ lo tốt phần của mình thôi, đừng hòng trốn việc.”
Bạn thấy sao?