Tôi phải lòng kẻ thù không đội trời chung của trai mình ngay từ cái đầu tiên.
Trước mặt người khác, tôi và ta đấu đá nhau trên thương trường sống còn.
Sau lưng, tôi lại bí mật vui với ta đến quên cả trời đất.
Cho đến một ngày.
Anh tôi phát hiện ra sơ hở.
Tôi ngồi trong xe của Giang Cảnh Lan, hơi thở rối loạn, vừa bắt máy.
Chiếc Porsche của tôi đột ngột xuất hiện trong gương chiếu hậu.
Giọng vang lên, mang theo ý lạnh lùng.
“Tần Chỉ Yên, cho em ba giây.”
“Tự em xuống xe.”
“Hay để tông thẳng họ Giang xuống?”
1
Gần đây, tâm trạng tôi rất tệ.
Anh ấy phát hiện, bất cứ khi nào định gì đó, Giang Cảnh Lan luôn ra tay nhanh hơn một bước.
Cảm giác bị vây kín từ cả hai phía khiến cực kỳ khó chịu.
Thế nên, ngay trước cửa phòng ngủ của tôi, nhíu mày rồi trút giận.
“Họ Giang kia đi guốc trong bụng à? Sao cứ bám riết không tha thế?”
Thấy tôi im lặng, mới nhận ra điểm bất thường.
“Em đang căng thẳng chuyện gì?”
Ánh mắt tôi lảng tránh, từng giọt mồ hôi lớn rơi từ trán xuống.
Sau lưng, tủ quần áo khẽ phát ra tiếng nhỏ.
Nhưng tôi vẫn mạnh miệng chối bay.
“Không… không có đâu! Hôm nay trời nóng quá thôi mà, !”
Anh tôi ra ngoài cửa sổ, bầu trời âm u, sau đó lại tôi đầy nghi hoặc.
“Thật không?”
“Thật mà!”
Tôi gượng, vờ ngáp, nhân lúc không ý, nhẹ nhàng đá đôi dép nam dưới gầm giường.
Rồi nhanh tay cầm điều khiển điều hòa, giả vờ chỉnh nhiệt độ xuống thấp hơn hai độ.
“Anh xem này, tại em chỉnh điều hòa hơi cao thôi.”
Anh tôi vẫn chưa hết nghi ngờ.
Nhưng may mắn, lần này không truy cứu thêm.
Anh dựa vào khung cửa phòng ngủ, chỉnh lại tư thế, đánh giá tôi từ trên xuống dưới.
Cuối cùng cũng ra mục đích hôm nay đến đây.
“Bạn bảo thấy em với Giang Cảnh Lan đi chơi với nhau. Có thật không?”
Tôi trợn tròn mắt, lập tức xua tay.
“Sao có thể chứ! Em sao có thể đi cùng Giang Cảnh Lan !”
“Hừ… Ha ha ha.”
Anh tôi bật lạnh.
“Anh cũng mong là .”
“Tần Chỉ Yên, cảnh cáo em, nếu để bắt —”
Anh dừng lại một chút, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm.
“Anh sẽ đập gãy chân cậu ta.”
Rầm—
Cửa phòng tôi bị thô bạo đóng sầm lại.
Trần nhà như rung lên bần bật.
Lời đe dọa vang vọng bên tai, sống lưng tôi lạnh toát.
Cùng lúc đó, cánh cửa tủ quần áo cuối cùng cũng bị đẩy ra.
Người đàn ông với dáng vẻ cao quý, đôi chân thon dài, từ tốn bước ra ngoài.
Anh ta nở một nụ nhàn nhạt, chỉnh lại cổ tay áo.
Rồi vòng tay ôm lấy eo tôi.
“Em , trai em dữ quá đi mất.”
2
Mấy năm trước, trai tôi ăn chơi trác táng, là khách quen của các quán bar, hộp đêm.
Ba mẹ nhờ tôi lôi về nhà.
Và đó là lần đầu tiên tôi gặp Giang Cảnh Lan.
“Anh, ba mẹ bảo về nhà.”
Ánh đèn nhấp nháy.
Tôi đẩy cửa phòng VIP, điều đầu tiên lọt vào mắt lại là một đôi mắt sâu hút hồn.
Một người đàn ông xa lạ ngồi nghiêng trên sofa đối diện cửa, một tay cầm ly rượu đầy.
Chiếc sơ mi đỏ xắn tay áo đến tận khuỷu.
Khuôn mặt vì men say mà ửng đỏ, đuôi mắt quyến rũ còn vương một nốt ruồi lệ nhỏ.
Nhìn như một ly rượu mạnh, khiến người ta say đắm ngay từ ánh mắt đầu tiên.
Yêu tinh.
Hai từ này vô thức bật lên trong đầu tôi.
Thấy tôi ta đến thất thần, người đàn ông mỉm .
“Tìm trai em à?”
Tôi ngơ ngác gật đầu.
“Anh ta đổi chỗ rồi.”
“Hả?” Tôi nghe không rõ câu sau, vô thức hỏi lại.
Bên cạnh có người lên tiếng trêu chọc.
“Anh Giang, đừng có trêu em người ta, coi chừng anhTần quay lại đập đó.”
Người đàn ông bị gọi là ‘ Giang’ bật , giây tiếp theo ngửa cổ uống cạn ly rượu trong tay.
Yết hầu ta chuyển theo từng ngụm rượu trôi xuống.
Tôi cảm thấy mình cũng hơi say rồi.
Không thì sao đầu óc tôi lại như keo dán thế này, chẳng suy nghĩ gì cả.
3
“Đi thôi.”
Anh ta cầm lấy chiếc áo khoác bên cạnh, đứng dậy bước đến trước mặt tôi.
“Để tôi đưa em ra ngoài.”
Tôi mơ màng đi theo ta ra khỏi quán bar, đứng bên vệ đường.
Ngoài trời gió đêm buốt lạnh, táp vào da thịt, khiến tôi rùng mình.
Làn da tôi nổi đầy da gà.
Người đàn ông dường như nhận ra cơ thể tôi khẽ run lên, vừa gọi điện thoại vừa lặng lẽ phủ chiếc áo gió trên tay lên vai tôi.
“Uống say rồi hả? Đỡ ta ra đây đi, em ta đến đón rồi.”
Sau khi cúp máy, bầu không khí bỗng chốc trở nên trầm lặng.
Tôi lén sang người đàn ông đang thất thần bên cạnh, nuốt nước bọt, lấy hết dũng khí để vỡ sự im lặng.
“Anh… là của trai em à?”
Nghe , ta nghiêng đầu tôi, giọng khó đoán.
“Ừm… cũng đúng mà cũng không hẳn.”
“Vậy em có thể hỏi tên gì không?”
“Giang Cảnh Lan.”
Giang Cảnh Lan.
Tôi lặng lẽ ghi nhớ cái tên này, định mở miệng xin cách liên lạc.
Nhưng tác của tôi bị cắt ngang khi trai tôi dìu ra ngoài.
Giang Cảnh Lan giúp tôi đưa trai lên xe đã đặt tài xế hộ, chờ tôi ngồi ổn định xong.
Anh ta đưa điện thoại qua.
“Thêm liên lạc đi, có gì còn tiện liên hệ.”
“Đừng đi ra ngoài một mình nữa, con nửa đêm lang thang, nguy hiểm lắm.”
Tôi chậm rãi nhập từng con số vào máy.
Xe chạy xa, tôi quay đầu người đàn ông biến mất khỏi tầm mắt.
Tim tôi đập như trống dội.
…
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh rượu.
Tôi dò hỏi chút tin tức về Giang Cảnh Lan.
Không ngờ, vừa nghe thấy cái tên này, lập tức cau mày.
Anh bóp trán, giọng vẫn còn ngái ngủ vì cơn say tối qua.
“Em quen hắn ta kiểu gì?”
“Anh cảnh cáo em, tránh xa hắn ra.”
Câu “Em muốn theo đuổi ấy” lập tức bị tôi nuốt ngược vào bụng.
Trực giác mách bảo tôi.
Tốt nhất đừng ra.
4
Đúng như tôi dự đoán.
Anh tôi và Giang Cảnh Lan không ưa nhau, thế nên chuyện tôi theo đuổi Giang Cảnh Lan phải diễn ra trong bí mật.
Không dám để tôi phát hiện dù chỉ một chút dấu vết.
Nhưng không ngờ, mới ở bên nhau chưa lâu, suýt nữa đã bị bắt quả tang.
Tôi quan sát phòng khách, chắc chắn tôi đã rời đi.
Mới dám kéo tay Giang Cảnh Lan từ phòng ngủ bước ra.
Dự định nhân lúc không ý, lén đưa ấy về.
“Đang gì mà lén lút thế kia?”
Anh tôi đột nhiên xuất hiện từ bếp, dọa tôi giật mình đến mức vội vàng đẩy Giang Cảnh Lan núp sau chiếc ghế gần nhất.
May mà khăn trải bàn nhà tôi đủ dài, từ góc của trai sẽ không phát hiện gì cả.
“Sao đứng ngẩn ra thế? Lại đây ăn sáng đi.”
Tôi đành mặt dày ngồi xuống bàn, chậm rãi ăn từng miếng nhỏ.
Đồ ăn trong miệng nhạt nhẽo vô vị, vừa phải nuốt xuống, vừa căng thẳng che giấu sơ hở.
Dưới gầm bàn, Giang Cảnh Lan lại không chịu ngồi yên.
Anh ta dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên bắp chân tôi.
Cảm giác nhột lan dọc theo làn da, tôi cuống quýt ngăn tay lại.
Cúi đầu, hạ giọng nhắc nhở.
“Đừng có nghịch.”
Giang Cảnh Lan vén một góc khăn bàn, chống cằm tôi, miệng khẽ .
“Sao thế, không thể gặp người à?”
“Em gì cơ?”
Anh trai tôi đột nhiên lên tiếng.
Tôi lập tức giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục cúi đầu ăn sáng.
Tưởng rằng bữa sáng này sẽ trót lọt qua mắt tôi.
Ai ngờ, đúng lúc đứng dậy, lại giẫm phải một vật cứng.
Là một chiếc đồng hồ Rolex nam.
Anh tôi cau mày, thấy có chút quen mắt.
Rồi lập tức cúi xuống, một tay giật mạnh khăn trải bàn.
Bạn thấy sao?