Cẩm Hoa – Chương 6

Sau đó, ta nhỏ giọng để cả hai đều nghe thấy:

"Khả năng giường chiếu của hắn cũng chỉ dễ dàng chiều chuộng ngươi, cái gì cũng đều dễ dàng tiếp nhận."

Nàng bị ta ném xuống đất, trước cái lạnh lẽo của Mạnh Diệp, ngay cả tiếng khóc cũng chỉ dám che miệng, sợ kinh đến người khác.

Mạnh Diệp đậy, muốn tiến lại gần ta bị sát khí đằng đằng của ta khiến hắn không dám nhúc nhích.

"Người đã đụng phải thứ dơ bẩn, chỉ gói gọn một chữ bẩn!"

Thực ra, tiểu nương chưa từng phái người tới tìm ta, nàng khiến ta cảm thấy ghê tởm, ta chỉ nhân cơ hội này, dùng tay của Mạnh Diệp tát nàng một cái.

Nhưng điều quan trọng nhất không phải ở đó, bởi vì nam nhân phản bội, chính là tội đáng chết vạn lần.

Đánh mạnh vào kẻ yếu, mềm mỏng với kẻ quyền lực, cũng không phải là tác  chiến đấu của Tô gia ta trên chiến trường.

12

Nửa canh giờ sau, Mạnh Diệp xông vào viện của ta.

"Quận chúa và công chúa căn bản không có ở trong tửu lầu, ngươi dối!"

Ta bình thản đáp:

"Vậy là ta lầm sao? Ai biết ."

Mạnh Diệp tức giận đến mức toàn thân run rẩy:

"Ngươi gì phải hung hổ doạ người như thế, khiến Vân Dương bị tổn thương lại còn thai khí, ngươi vui lắm sao?"

Ta nghi hoặc ngẩng đầu lên:

"Ngoại thất bị tát giữa thanh thiên bạch nhật, người người vây xem còn cần mặt mũi nữa sao?"

"Mạnh đại nhân cũng biết, người bị mắng chửi mất thể diện của Ôn gia kia mang thai đứa bé của ai mà? Ai lại muốn chịu cảnh lưu lạc bị người ta nhạo đến nông nỗi này chứ?"

Sắc mặt hắn lộ rõ vẻ bối rối, lại càng tỏ ra lý lẽ:

"Ta không hiểu ngươi gì, tóm lại việc ngươi đưa người đến trước mặt Vân Dương khiến nàng bị thai khí, là ngươi sai."

Ta không nhịn nhạt:

"Vậy khi nàng nhào vào lòng phu quân ta, thời điểm nàng cắn tai ngươi thì là đúng rồi sao?"

"Được, , , đều là lỗi của ta, ta không nên mở mắt , dù sao thì cũng quá chói mắt."

Mạnh Diệp ăn phải quả đắng, nhăn mày ta với ánh mắt lạnh như băng:

“Nam tử ra ngoài tiếp khách xã giao, không thể tránh khỏi gặp dịp thì chơi, ngươi gì phải tính toán quá chi li để mất đi thân phận của mình?"

"Bao nhiêu năm qua, mặc dù ngươi không con cái, hậu viện Mạnh gia cũng không thêm bất kỳ người nào, ngươi nên biết đủ rồi."

"Đổi lại là người khác, đã bỏ vợ lấy người khác từ lâu rồi."

Hắn đầy vẻ căm hận, là dáng vẻ hung dữ ta chưa từng thấy. Trong ánh mắt của hắn, chẳng còn chút cảm giác hổ thẹn hay cảm kích.Ta cũng không còn giữ vẻ mặt hòa nhã:

"Vậy cho nên ngươi cũng muốn như những người khác sao? Nuôi dưỡng ngoại thất rồi lại muốn đứa trẻ đó có vị trí con của chính thất ư?"

Lòng ta căm phẫn, không thể kiềm chế nữa, đột nhiên gầm lên:

"Nếu không vì năm đó Mạnh gia ngươi gặp nạn, ta cưỡi ngựa ngàn dặm đến biên quan cầu cứu cha huynh, thì sao cái thai trong bụng ta lại biến thành một vũng máu tươi?"

"Tô gia ta có ơn cứu mạng với Mạnh gia ngươi, mà giờ đây lại biến thành thành đao sắc bén cjo Mạnh Diệp ngươi đâm vào ngực ta, Mạnh Diệp, ngươi lấy oán báo ân mà còn mồm năm miệng mười diễn trò tinh vi đến mức này rồi."

"Không ai cầu xin ngươi những điều đó, chuyện báo ân, ta cũng đã trả giá mất nửa đời người rồi, ngươi không nên để Mạnh gia ta đoạn tử tuyệt tôn."

Chúng ta tan rã không vui, Mạnh Diệp chui vào trong viện của mẹ hắn. Lúc này Liên Thành mới bước ra:

"Nếu tiểu thư muốn hoà ly, mặc dù lão gia và thiếu gia đều không còn nữa thì Tô gia chắc chắn cũng sẽ không để tiểu thư chịu thiệt thòi."

Ta lạnh, lắc đầu:

"Hoà ly sao? Tất cả những gì Mạnh gia hắn có ngày hôm nay đều là đánh đổi từ công huân của cha và huynh ta."

"Nếu ta muốn đi, cũng phải đánh cho bọn họ trở về vị trí ban đầu."

Nhìn ra ngoài, ta thở dài:

"Mười ngày, chỉ còn mười ngày nữa, ta sẽ không phải nhẫn nhịn nữa."

"Trước đó, ta phải loại bỏ quân sư của Mạnh gia mới phải."

Dù sao thì không còn bà Mạnh là con cáo già, Mạnh Diệp chưa từng trải qua mưa gió chỉ như một con kiến có thể bị ta bóp chết bất cứ lúc nào. Khi bùn lầy quấn chân, nên dứt khoát rút lui, đừng để chuyện cũ chôn vùi mình ở hiện tại.

Ai có thể đảm bảo cảm của mình sẽ mãi mãi thuận lợi?

Dù đi bộ cũng có thể vấp ngã, huống hồ là cả đời giao phó cho một người khác.

Ta mãi mãi sẽ không hối hận với lựa chọn ngày xưa, dù sao thì Mạnh Diệp năm mười lăm tuổi cũng đã dành trọn một cách chân thành với Tô Cẩm Hoa năm mười lăm tuổi.

Tô Cẩm Hoa lúc đó chỉ những gì mà độ tuổi ấy hằng mong muốn.

Yêu một người có gì sai đâu?

Tuổi trẻ mà chọn sai con đường, chẳng lẽ phải chết không có nơi chôn sao?

Sai lầm là biết rõ sai mà vẫn tiếp tục sai mãi.

13

Ta đang uống trà ở tửu lâu, bên cạnh là quận chúa thân thiết."Ngươi nếu bị uất ức, nhất định đừng chịu đựng, cùng lắm thì hoà ly thôi, Tô gia không nuôi nổi gươi thì ta nuôi!"

Ta không nhịn :

"Hoà ly rồi nhường vị trí phu nhân cho người khác sao?"

"Chỉ cần ta còn ở đây, ai muốn vào cửa cũng không dễ dàng."

"Dù sao thì năm đó ơn cứu mạng của ta đối với Mạnh gia khắp kinh thành người người đều biết, Mạnh gia hắn đã thề với trời sẽ toàn tâm toàn ý với ta."

"Người mới muốn vào cửa sao? Trừ phi nàng cũng có ân cứu mạng đối với Mạnh gia."

Quận chúa lắc đầu:

"Trừ phi có ân cứu mạng lão phu nhân, bị hiếu đạo đè nặng mới buộc Tô Cẩm Hoa ngươi cúi đầu nhường người mới vào cửa."

"Nếu không thì mọi hành vi đều là thất tín bội nghĩa, nếu bị tố cáo, Mạnh Diệp mất chức quan chỉ là chuyện nhỏ, sợ là Mạnh gia sẽ không thể ngẩng đầu lên nữa."

Ta khẽ :

"Đúng là lý lẽ này."

Cách qua một cánh cửa, Ôn Vân Dương đã nghe thấy . Vì thế, nàng và Mạnh Diệp tính toán, muốn diễn một màn cứu mạng khi mẹ Mạnh ra ngoài lễ Phật.

 

Ngày thường mẹ mạnh vẫni luôn ta hộ tống, hôm nay không những không muốn ta đi cùng mà chỉ mang theo hai người hầu già để tránh sơ hở.

Mạnh Diệp bóng lưng mẹ hắn bước lên xe ngựa, khóe miệng không thể giấu nụ :

"May mà nhờ mẹ mỗi tháng đều đi lễ Phật, mới cầu cho Mạnh gia mấy năm yên vui thuận lợi."

Ta mà không đáp lại.

Mười lăm năm qua, Tô gia phù hộ cùng những nỗ lực hết mình của ta, ở trong miệng của Mạnh Diệp lại trở thành thần Phật phù hộ.

Vậy thì xem hôm nay, kiếp nạn của nàng có thần Phật phù hộ hay không.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...