Cảm Giác Đêm Mưa – Chương 5

“Ba sau này sẽ tặng cho vợ của .”

Tôi ôm gối, nheo mắt tận hưởng.

“Tiêu Dã.”

“Ừ?”

“Sau khi mẹ mất, cuộc sống của có khó khăn không?”

“Không khó khăn.”

“Ba rất chung , từ khi mẹ mất, ông không tái hôn. Sau này vào đại học, sợ ba đơn nên đã giới thiệu giáo viên cấp ba của cho ông.”

“Họ đều thương rất nhiều.”

Cuộc sống có lẽ chứa đựng nhiều điều khó chịu.

Nhưng tôi và Tiêu Dã đều rất may mắn.

Chúng tôi có những người thân thương mình vô điều kiện.

Dù không phải ruột thịt.

22

Lục Hành tìm đến tôi.

“Nguyễn Nặc, không biết Tống Nhiễm lại độc ác như .”

Tôi mỉm .

“Cô ấy cũng chỉ vì muốn có thôi.”

Trước đó, Tống Nhiễm đã thú nhận rằng mục đích hai người kia là để chụp ảnh gửi Lục Hành, giúp ta rõ “bộ mặt thật” của tôi và dứt khoát từ bỏ.

“Hơn nữa, ấy đã bị trừng rồi, tôi không để tâm nữa.”

Lục Hành trông có vẻ đơn.

“Nguyễn Nặc, sai rồi. Thật ra trong lòng em, chỉ là không biết cách thể hiện…”

Ôi thật phiền phức.

Mấy câu sám hối của tra nam đều như nhau.

Lý Gia đã sưu tầm và gom lại, bắt tôi học thuộc lòng từ lâu rồi.

Tôi cố gắng giữ nụ lịch sự.

“Ngày trước chúng ta không hợp, là ‘người thanh đạm’ còn tôi là ‘ có nhu cầu cao,’ khi đó tôi không đồng ý. Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ đúng.”

“Đúng là tôi là một có nhu cầu cao, không biết thể hiện, nên toii tìm người biết thể hiện rồi…”

Không chỉ là biết thể hiện…

Nghĩ đến đêm hôm trước, tai tôi đỏ bừng.

Giờ đây, tôi lại say mê kiểu văn học của mấy nam chính nhiều, thô kệch.

Đang mơ màng nghĩ ngợi, tiếng Lục Hành lại kéo tôi về thực tại.

“Nguyễn Nặc, Tiêu Dã chưa chắc thật sự em. Em cứ vì ghen tị với cậu ta nên muốn cưa lại em. Thế em có nghĩ, cậu ta có thể cũng vì ghen tị với mà cố cướp em về không?”

“Hửm?” Tôi đáp lại một cách từ tốn, “Ghen tị với ? Vậy thử xem, ấy ghen tị với điểm gì?”

“Ghen tị vì thấp hơn?”

“Xấu hơn?”

“Điểm kém hơn?”

Tôi định tiếp thì Lục Hành nghiến răng: “Nguyễn Nặc, chúng ta từng nhau, em không thấy ghê tởm sao?”

“Chưa từng hôn nhau, cũng tính là à?”

Cuộc gặp gỡ của chúng tôi vốn là một sự sắp đặt.

Tôi không thừa nhận chúng tôi từng nhau.

“Nói xong chưa, Lục Hành? Sau này đừng phiền tôi nữa, giữ lại chút thể diện cho mình đi.”

Tôi vội vàng chạy về phía nhà Tiêu Dã.

Bị Lục Hành phiền lâu như , suýt nữa quên mất Tiêu Dã đã bảo tôi tối nay về sớm.

23

Tôi mềm nhũn đến mức không thể rời khỏi giường.

Để bảo toàn thể lực, tôi khẽ đẩy ra.

Chỉ tay về phía chiếc hộp trên đầu giường.

“Lý Gia gửi đến, mở xem đi.”

Tiêu Dã lấy ra từ trong hộp một chiếc vòng tay từ hổ phách.

Loại hổ phách màu vàng gà, kích thước lớn.

Tiêu Dã đeo vào vừa vặn.

Tôi mở WeChat, vừa nhắn cảm ơn xong.

Lý Gia gửi lại cho tôi một biểu cảm đang khóc.

【Nguyễn Nặc, tớ có trai rồi, sao trai tớ lại khác xa Tiêu Dã đến thế nhỉ?】

24

Kỳ nghỉ hè, tôi ở lại để cùng Tiêu Dã chuẩn bị cho kỳ thi cao học.

Ban ngày đi thư viện học, buổi tối thì… cảm chẳng ngại ngùng.

Từ sau lần để thím gặp Tiêu Dã, bây giờ thím thường xuyên giục tôi kết hôn.

Và thường xuyên gọi video với Tiêu Dã để chuyện này.

“Nặc Nặc, đại học là có thể kết hôn rồi mà, sinh con cũng đấy.”

“Hay hai đứa sinh một đứa trước đi, thím trông cho, sẽ không ảnh hưởng đến việc học của hai đứa đâu.”

Tôi đỏ mặt: “Thím, thím phiền quá rồi, sao không giục chị họ đi?”

“Họ còn chẳng thèm bắt máy của thím, thím có giục cũng không …”

Cuộc gọi của thím đột ngột bị một cuộc điện thoại khác cắt ngang.

Tiêu Dã nghe máy, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Lục Hành bị bắt rồi.

Anh ta bị tố cáo tổ chức tiệc truỵ lạc trong phòng trọ, cảnh sát tóm gọn năm người, bao gồm hai , Lục Hành và hai người của ta.

Người gọi cho Tiêu Dã là Lý Vị, chính là người lần trước uống nhầm chai bia có thuốc.

Để chuộc ba người ra, cần phải đóng tiền và thương lượng để tránh có tiền án. Họ nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Tiêu Dã là có thể giúp .

Lục Hành ngại gọi, nên đành để Lý Vị gọi thay.

Tôi không nghĩ lần gặp lại Lục Hành, ta lại trong cảnh nhục nhã thế này.

Tôi nhớ lại những ngày bên ta.

Anh ta không cho tôi đến phòng trọ của mình, rằng phản đối quan hệ dục trước hôn nhân.

Nói rằng ta có “khiết phích cảm ,” cả đời chỉ chấp nhận sự gần gũi với vợ mình, ngoài ra không thể đụng chạm với người phụ nữ nào khác.

Nói giường của ta rất sạch sẽ, bè đến chơi cũng không đụng vào…

Buồn thật.

Giờ tôi mới hiểu, trò chơi mà bọn họ chơi là gì.

Tiêu Dã đóng tiền, ký giấy tờ để lãnh người ra.

Lục Hành bước đi nhanh, để chúng tôi lại sau lưng.

Lý Vị kêu đói, bảo Tiêu Dã dẫn họ đi ăn, không quên cằn nhằn.

“Trước đây chơi bao nhiêu lần không sao, lần này đúng là xui.”

“Nhất định là vì Lục Hành lần trước tán tỉnh bà chủ nhà, bị ông chủ phát hiện nên mới bị trả đũa…”

Ngực tôi nặng trĩu.

Thật sự muốn gọi Lục Hành lại.

Cảm ơn ta vì đã không vào tôi.

Ngoại truyện 1

Đến ngày nhập học.

Lục Hành không đến.

Nghe ta không có ý định thi cao học, về quê tìm công ty thực tập.

Trong buổi huấn luyện quân sự của tân sinh viên, Tiêu Dã và Nguyễn Nặc cùng nằm dài bên cửa sổ ngắm .

Tiêu Dã nhớ lại ngày Nguyễn Nặc nhập học.

Anh cũng từng chán chường ngồi như .

Tiêu Dã cờ thấy Nguyễn Nặc.

Huấn luyện viên của khá nghiêm khắc.

Cô nàng da trắng nõn, vì không đá đúng nhịp trong lúc diễu hành nên bị đi lại nhiều lần.

Trời nắng gắt, quần áo của đã ướt đẫm mồ hôi, tóc bết vào mặt.

Trông mềm mại yếu đuối, khiến người ta xót xa.

Chiều hôm đó, Tiêu Dã lại thấy qua cửa sổ.

Cô đã thay bộ đồ khác, tự mình tập đi tập lại những bước diễu hành, lưng mảnh khảnh đứng thẳng dưới lớp áo T-shirt.

Mỗi bước chân hạ xuống, đuôi tóc đung đưa, đu đưa từng nhịp, như đánh thẳng vào trái tim Tiêu Dã.

Lý Vị đến mượn máy tính bảng của Tiêu Dã, ngó đầu qua.

“Ô, bé kia không tệ, Tiêu thần có hứng thú à? Nhưng… có vẻ khó theo đuổi đấy.”

Đúng lúc Lục Hành tắm xong bước vào phòng.

Anh ta liếc qua một cái.

“Ồ, tôi ý ấy mấy ngày rồi. Chẳng khó theo đuổi đâu, chưa đầy một tuần, ấy sẽ là tôi.”

Cô bé chẳng hay mình đang bị bàn tán.

của chạy tới, cầm theo que kem.

“Nặc Nặc, ăn chút rồi hãy tập tiếp!”

Tiêu Dã khẽ lẩm bẩm.

“Nguyễn Nặc…”

Lục Hành : “Nguyễn Nặc? Nghe có vẻ rất dễ dụ đấy chứ!”

Ngoại truyện 2

Ba ngày sau.

Nguyễn Nặc gõ cửa.

Tiêu Dã đứng gần đó, tiện tay mở cửa.

Cô bé bước vào, rụt rè hỏi.

“Cho em hỏi Lục Hành ở đây đúng không ạ?”

“Ừ.”

Cô bé giơ chiếc hộp đựng điện thoại trong tay lên.

“Đây là gửi cho Lục Hành, giúp em đưa lại cho ấy không?”

“Được.”

Cô bé , đôi mắt cong cong.

“Chỉ cần Nguyễn Nặc gửi là , cảm ơn nha!”

Hôm đó, Nguyễn Nặc thật rạng rỡ, nổi bật.

Nhưng Tiêu Dã chỉ cảm thấy.

Bầu trời hôm đó đặc biệt đen tối.

Ngoại truyện 3

Hàng ngày, Lục Hành vẫn kể về việc Nguyễn Nặc bám lấy ta ra sao.

Lý Vị hỏi Lục Hành.

“Vậy cậu đã ngủ với ấy chưa?”

Lục Hành khẩy.

“Ngủ cái gì mà ngủ! Sau đó tôi mới biết ấy là đứa mồ côi không cha không mẹ, sống nhờ nhà , đứa như có ích gì cho tôi?”

“Quần áo mặc còn chẳng thấy cái nhãn nào ra hồn, đúng là nghèo nàn.”

“Không biết có phải muốn trói tôi lại không mà suốt ngày muốn hôn hít ôm ấp, nhu cầu cao thế, tôi sao có thể nhượng bộ?”

“Loại con như , chỉ cần hôn một cái, là sẽ đeo bám không dứt! Tôi không có ý định đi từ thiện!”

Chiều hôm đó, trong lúc đánh bóng, Tiêu Dã đã ép Lục Hành phải cúi đầu.

Lục Hành không ném trúng rổ quả nào.

Ngày hôm sau, bố Tiêu hỏi có muốn thử mở cửa hàng không, nhân dịp trung tâm thương mại mới hoàn thành.

Vốn không có hứng thú với kinh doanh, lần này lại đồng ý.

Sau đó, Tiêu Dã chuyển ra khỏi ký túc, đến căn hộ ngay bên cạnh trung tâm thương mại.

Rồi Tiêu Dã nhận ra mình mất một chiếc điện thoại cũ.

Anh cứ tưởng là lúc chuyển nhà đã rơi mất.

Anh tiếc ngẩn ngơ suốt mấy ngày.

Bởi vì đó là thương hiệu mẹ thích nhất, trên đó còn có hình dán mẹ mua cho khi còn bé.

Ngoại truyện 4

Tiêu Dã đỗ vào chương trình cao học tại trường.

Anh vốn có thể thi vào trường tốt hơn, không muốn xa Nguyễn Nặc.

Cô bé thích ôm ngủ, thích tất cả những món quà tặng.

Dạo này, bé càng trở nên táo bạo.

Biết mình đã “mở khóa” một vài “chiêu thức” mới.

Trên bàn cạnh giường là đá lạnh và nước mật ong ấm.

Tiêu Dã bị cho điên đảo đến quên cả sống chết.

“Em xem, học ở đâu thế?”

Cô bé cũng đang say sưa, không chút phòng bị.

“Lý Gia có trai rồi, ấy dạy em…”

“Bạn trai mà còn chưa tới năm nghìn đồng?”

Nguyễn Nặc xoay người trong vòng tay : “Dù rẻ một chút, chiêu trò lại phong phú.”

“Anh không đủ phong phú à?”

Tiêu Dã kéo Nguyễn Nặc dậy.

Để mở mắt ra .

“Nhìn xem, từng món đồ trong phòng này, từng góc nhỏ, không đủ phong phú sao?”

Nguyễn Nặc đu người lên , xin tha.

“Nhiều, là nhiều nhất.”

Tiêu Dã đè xuống sofa, uống một ngụm mật ong.

Rồi cúi xuống.

Cô đã cho đánh giá cao thế này.

Anh không thể để phải thất vọng…

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...