1
Yêu nhau bốn năm, kết hôn ba năm, chồng tôi đã thay lòng đổi dạ với cấp dưới.
Chắc chắn là Thẩm Chiêu nghĩ rằng mình che giấu rất giỏi. Nhưng thực ra, mọi thứ đều đã để lại dấu vết và không thể qua con mắt của tôi.
Đầu tiên là thời gian tan đột nhiên trở nên không đều đặn, mỗi lần gọi điện thoại thì ta đều đang phải tăng ca. Sau đó, ta lại thường xuyên bất giác mỉm với điện thoại, ngay khi tôi đến gần thì ngay lập tức tắt màn hình.
Khi đang ăn cơm và chuyện với tôi, ta thường hay lơ đãng.
Anh ta sẽ đột nhiên có thêm những sở thích mới, có thêm phong cách chuyện, rồi cả món đồ ăn thích mới lạ và một số thứ liên quan đến các quan điểm khác.
Anh ta mất đi sự nhiệt lúc trước và quên đi những điều chúng tôi đã cùng nhau hứa hẹn. Và sau những lần tăng ca dài trong một khoảng thời gian, ta lại liên tục mang hoa và món quà nhỏ tặng tôi mặc dù ta vốn không phải là người lãng mạn gì cả.
Có lẽ vì để che giấu đi mọi chuyện, Thẩm Chiêu trở nên dịu dàng và quấn quýt với tôi hơn trong một số chuyện như trở lại năm mười tám tuổi đương cuồng nhiệt.
Nhưng thực ra tất cả đều để qua mắt đánh lừa tôi.
Anh ta đã thích một người phụ nữ khác. Là cũ của trai, một người phụ nữ hoàn toàn khác tôi, tươi tắn và đầy năng lượng – Hà Mẫn.
2.
Tôi cũng không xa lạ gì với Hà Mẫn.
Lần đầu tiên ta xuất hiện trong cuộc sống của tôi là khi ta mang thân phận là của Giang Tịch – một kẻ đào hoa chưa bao giờ đưa phụ nữ đến gặp bè – lại lần đầu tiên dẫn ta đến, chính thức giới thiệu cho chúng tôi.
Cô ta là một người phụ nữ đặc biệt nếu không thì sau khi chia tay, Giang Tịch – một tay chơi cũng sẽ không vì ta mà say rượu hàng đêm.
Gặp lại ta lần nữa là khi đó ở trong văn phòng của Thẩm Chiêu. Cô ta đã vào việc trong công ty của Thẩm Chiêu.
Với lý lịch xuất sắc và năng lực của bản thân, ta từng bước đến gần Thẩm Chiêu rồi trở thành trợ lý đắc lực của ấy.
Không lâu sau đó, hôn nhân của tôi liền xuất hiện dấu hiệu tan vỡ.
3
Sáng sớm có mưa.
Trước khi Thẩm Chiêu đi , tôi đã cố gắng từ chiếc giường ấm áp bò dậy. Khi đang thắt cà vạt cho ta, tôi vẫn còn ngáp liên tục.
Anh ta , đưa tay giúp tôi lau nước mắt nơi khóe mắt: “Nếu mệt thì ngủ tiếp đi.”
Tôi chỉnh lại cổ áo của ta, sát lại gần ôm và nũng: “Chỉ muốn ôm thôi, mấy ngày rồi chúng ta không cùng nhau ăn cơm.”
Thẩm Chiêu nhẹ nhàng hôn lên mặt tôi: “Đợi hoàn thành xong dự án này thì sẽ cùng em đi nghỉ mát.”
“Không cần đi nghỉ.” Tôi chạm vào cằm ta, “Tối nay về ăn cơm với em không?”
“Tối nay…” Anh ta mở tay lịch trình, “Tối nay có một bữa tiệc, sẽ cố gắng kết thúc sớm để về với em.”
“Được rồi.”
Nhưng ta vẫn thất hứa, đây không phải lần đầu gần đây.
Tôi ngồi trong nhà hàng, gọi điện cho Thẩm Chiêu.
Lần đầu tiên ta nghe máy, giọng ta thấp và mang vài phần áy náy: “Tửu Tửu, có thể cần thêm một chút thời gian.”
“Được thôi, em đợi .”
Lại thêm một giờ nữa trôi qua.
Tin nhắn gửi đi không có hồi âm, một lúc sau, Thẩm Chiêu gọi lại cho tôi.
“Xin lỗi Tửu Tửu, có thể muộn thêm chút nữa không?”
Bàn bên cạnh đã thay đổi hết đợt khách này đến đợt khách khác.
Có một đạo lý là, việc gì cũng không nên quá ba lần.
Tôi nhẹ nhàng hỏi lại: “Thật sự không thể về sao?”
Giọng ta mang vài phần say vẫn cố thấp giọng dỗ dành tôi: “Còn một chút việc phải xử lý, sẽ nhanh chóng.”
“Thôi rồi.” Tôi thở dài thất vọng, dịu dàng , “Chỉ là một bữa ăn mà thôi, cũng không quan trọng lắm, uống ít rượu và về sớm nhé.”
Thẩm Chiêu cảm thấy có lỗi: “Ngày mai không đi , sẽ dành thời gian cho em.”
Tôi đáp lại một cách thờ ơ: “Ừ, nghe theo sắp xếp.”
Hà Mẫn có một tài khoản Weibo với hàng triệu lượt người theo dõi.
Cô ấy vừa đăng một trạng thái mới, một bức ảnh chụp một mình, người đẹp cầm ly rượu, vẻ mặt lười biếng đối diện với ống kính.
Chú thích viết: “Người phụ nữ thông minh thì sẽ hiểu rằng, đàn ông không phải là con chó bị xích ở bên cạnh mình.”
Bên dưới là hàng loạt lời khen ngợi.
Tôi khẩy.
Thẩm Chiêu đã dối tôi. Rõ ràng là Hà Mẫn vừa mang về một hợp đồng lớn cho công ty nên tối nay họ đang tổ chức ăn mừng.
Anh ta có thể chọn giải thích với tôi, cũng có thể đưa tôi tới cùng tham gia. Nhưng Thẩm Chiêu lại không chọn cái nào.
Anh ta chắc vẫn nghĩ tôi không biết, từ khi ta bắt đầu có những biểu hiện khác lạ thì tất cả hành của ta, tôi đều nắm rõ trong tay.
4
Hôm nay là sinh nhật của tôi thì tất nhiên là không nên trôi qua một cách buồn bã như .
Tôi lật tìm trong danh bạ WeChat rồi gửi một tin nhắn: “Em bé, nhận đơn đi.”
Đối phương trả lời ngay: “Có luôn, chị ơi.”
Tôi rời khỏi nhà hàng và gửi vị trí hiện tại: “Đi ăn cùng chị nhé, tiện thể mang theo một chiếc bánh kem.”
“Có mấy người ăn bánh?”
Tôi : “Chị và em, hôm nay là sinh nhật chị.”
Nửa tiếng sau, Linh Dương Chi đã tới nơi, mang theo một chiếc bánh kem nhỏ và một bó hoa rực rỡ.
Anh ấy có một khuôn mặt tuấn tú nổi bật, chỉ cần đứng đó thôi cũng dễ dàng thu hút ánh của mọi người.
Tôi đứng trong bóng tối vẫy tay: “Chị ở đây!”
Linh Dương Chi ôm bó hoa và cầm bánh kem nhanh chóng bước tới, khi đưa bó hoa ấy với giọng vui vẻ: “Hy vọng em không đến trễ, chúc mừng sinh nhật chị!”
Tôi mỉm rồi nhận lấy: “Cảm ơn em.”
Anh ấy còn gọi thêm trái cây và đồ ăn.
Khi mọi thứ đã đến đủ, Linh Dương Chi cẩn thận bày biện một bàn tiệc và cắm nến lên bánh kem.
“Chúc mừng sinh nhật, chị của em!”
Tôi chụp một tấm ảnh và đăng lên WeChat với dòng trạng thái: “Chúc mừng sinh nhật, Trình An Tửu.”
Sau đó tôi thổi tắt ngọn nến mà Linh Dương Chi vừa thắp.
Anh ấy ngẩn người ra, vội vàng : “Chưa kịp ước gì cả!”
“Ước gì chứ.” Tôi chấm chút kem lên mặt ấy, , “Những gì mình muốn phải dựa vào chính mình, không trộm không cướp, cũng không mơ tưởng nhờ vào trời.”
Mặt ấy đỏ lên, gật đầu: “Chị đúng.”
Giữa vợ chồng thì tất nhiên là phải cần có sự công bằng. Anh ta đã ở bên người phụ nữ khác vào ngày sinh nhật của tôi, tất nhiên cũng sẽ có người khác thay ta ở bên tôi vào đêm nay rồi.
5.
Linh Dương Chi là trợ lý trong phòng vẽ của chị tôi.
Cậu ấy là một thanh niên mới bước vào đời, mang một khuôn mặt đẹp và tính cách vui tươi, cởi mở.
Chị tôi có đánh giá về cậu là: chu đáo, tận tâm, có suy nghĩ, là người đáng tin cậy và thực tế. Dù điều cuối cùng còn cần kiểm chứng. Nhưng không thể phủ nhận rằng tôi thấy cậu ấy là một chàng trai dễ mến.
Ngày phát hiện Thẩm Chiêu và Hà Mẫn có gì đó, tôi ở một mình trên sân thượng của phòng vẽ rất lâu.
Linh Dương Chi mang lên hai chai rượu, đưa tôi một chai: “Chị đang phiền chuyện gì ?”
Tôi mở nắp, uống một ngụm rượu: “Phiền chồng đang muốn ngoại .”
Cậu ấy ngồi xuống bên cạnh, ngạc nhiên đến mức lắp: “Thật, thật sao?”
“Giả đấy.” Tôi chạm ly với cậu ấy, hỏi một cách thản nhiên: “Cậu có phiền muộn gì không?
Linh Dương Chi im lặng một lúc, rồi : “Tất nhiên là có, phiền vì không có tiền.”
Tôi không để tâm, cậu ấy mang đôi giày thể thao phiên bản giới hạn, tiền cũng không mua .
Sau đó, khi hành vi của Thẩm Chiêu ngày càng quá đáng, một ngày nọ sau khi uống rượu, tôi thử thăm dò Linh Dương Chi: “Thỏa thuận một giao dịch nhé?”
Cậu ấy đồng ý còn nhanh hơn tôi tưởng tượng.
Bạn thấy sao?