Cảm Giác Buông Tay [...] – Chương 4

04

Học kỳ 1 năm nhất, nếu tôi không chủ , Hạ Phóng cũng không liên lạc với tôi.

Hắn có cuộc sống riêng, có bè riêng.

Học hành giỏi giang, đứng đầu trong chuyên ngành của mình, còn bầu là hot boy của trường.

Lúc nào trong ảnh chụp của hắn cũng đứng chung với mỹ nữ.

Tôi đến Nam Kinh tìm hắn một lần.

Bạn bè hắn hỏi: “Anh Phóng, nàng này ai ?”

Hạ Phóng : “Là con một người của ba tớ”

Lúc ấy tôi ngây ngẩn cả người.

Quen biết mười năm, cuối cùng hắn còn chẳng xem tôi là một người bình thường.

Đột nhiên tôi nản lòng thoái chí.

Nhưng cứ thế mà từ bỏ tôi lại không cam lòng.

Thế nên tôi đã trù tính rất lâu, vào ngày nghỉ đông đó ăn sạch Hạ Phóng.

Ngày đó hai chúng tôi đều uống rượu, tửu lượng của Hạ Phóng không tốt, rất nhanh đã say.

Còn tôi lại thanh tỉnh kỳ lạ.

Lúc kề sát vào nhau, hắn hỏi: “Văn Chi, cậu có biết mình đang gì không?”

Tôi hỏi lại hắn: “Hạ Phóng, cậu có biết mình thích cậu bao lâu rồi không?”

Hạ Phóng im lặng không .

Tôi cởi cúc áo hắn, cổ tay bị nắm chặt, có hơi đau.

Tôi rên một tiếng, nước mắt tràn ra.

Hạ Phóng lập tức buông tay.

Đáy mắt hắn hình như xoẹt qua chút áy náy, hoặc có lẽ là tôi nhầm.

Bởi vì, ngay sau đó tên khốn đó lại : “Văn Chi, cậu khóc rất xấu”

“Không sao, tí nữa cậu cũng sẽ khóc”

Lời mạnh miệng này cũng không hiệu nghiệm, vì cuối cùng người khóc lại là tôi.

Nhưng ngày đó Hạ Phóng rất dịu dàng.

Xong xuôi hắn ôm lấy tôi, nhẹ giọng : “Xin lỗi vì đã lừa cậu chuyện điền nguyện vọng”

Tôi không để ý đến hắn.

Hắn quấn lấy tóc dài của tôi, bất đắc dĩ mà thở dài: “Đừng khóc, Chi Chi, tớ sẽ thi thạc sĩ ở Bắc Kinh, không?”

Hạ Phóng thi ở đâu chẳng liên quan tới tôi.

Tôi đã quyết định buông tay.

Đêm nay, chỉ là tôi cho chính mình một cái công đạo mà thôi.

Rốt cuộc ngu ngốc nhiều năm như , không gì thì cảm thấy mất mát.

rồi, sẽ không nhớ thương nữa

Sáng sớm hôm sau, nhân lúc Hạ Phóng chưa ngủ dậy, tôi chạy.

À đúng rồi.

Tiền khách sạn là hắn trả.

Tôi không muốn nợ hắn, cho nên để lại hai trăm.

Nhưng mà hành này hình như ra hiểu lầm……

Tôi xóa tất cả phương thức liên lạc với Hạ Phóng, hoàn toàn đoạn tuyệt với hắn.

Nghe người thân thời cấp ba Hạ Phóng cảm thấy vô cùng khuất nhục, đi khắp nơi “đuổi ” tôi.

Thậm chí còn chạy đến trường của tôi.

Nhưng đến rất nhiều lần, cũng không gặp tôi.

Ấn tượng sâu nhất là vào tháng 5 của năm hai.

Bạn cùng phòng kể lại cho tôi là:

Ngày đó Hạ Phóng y chang núi lửa đang phun trào, hận không thể bắt tôi băm thành trăm mảnh.

Hắn ngăn cùng phòng của tôi lại, hung ác hỏi : “Văn Chi lại đi đâu rồi?!”

Người ấy đã trả lời: “Ủa, cậu không biết à, hôm nay là 520”

“—— cậu ấy đi chơi với trai rồi”

Một khắc đó.

Giống như trời đổ mưa to, ngay lập tức dập tắt núi lửa.

Hạ Phóng sững sờ tại chỗ, rất lâu sau đó cũng không hề đậy.

(Giáo thảo: nam sinh vừa giỏi vừa đẹp. Mình chưa tìm từ nào thay thế nên mình để là giáo thảo luôn ý. Hotboy thì chỉ có đẹp thôi chứ không có giỏi, mình có nghe tới từ "Nam vương" nma nó có hơi lố quá nên hơi phân vân. Bạn nào có từ thay thế thì cmt giúp mình nha)

----

Hihi quay lại sớm hơn dự đoán 1 tí vì hết bận rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...