Đông qua xuân tới, xuân về hoa nở.
Từ chỗ Chương Chương, tôi nghe vài chuyện.
La Vi Lan thi thạc sĩ, trong thời gian chờ thông báo thì bị người khác tố cáo.
Cô ta thù chuốc oán ở khắp nơi, mấy cái phát ngôn thiếu suy nghĩ trước đây cũng bị đào lại, có ảnh chụp bằng chứng.
Hủy bỏ danh ngạch.
Trình Tấn Dư có tới tìm tôi vài lần, bị tôi nghiêm túc từ chối.
Hắn cũng thi lên thạc sĩ, thi tới vòng thứ hai thì rớt.
Nghe hắn muốn tìm quan hệ vào một công ty lớn ở Bắc Kinh, không có mấy bè thật , không ai thèm giúp hắn.
Sau đó nữa thì tôi không rõ lắm.
Đến tháng 5, luận văn tốt nghiệp đã chuẩn bị tốt, Hạ Phóng lại tới tìm tôi.
Trước khi xuất phát, hắn tỏ một lần nữa.
“Chi Chi, lại đến mùa hoa sơn chi nở”
“Ừm.”
“Thật ra rất thích hoa sơn chi, cũng rất thích em, em có thể… người không?”
Tôi cầm điện thoại, ngửi hương thơm của hoa.
Thời tiết hôm nay rất tốt, khiến cho tâm cũng sáng sủa theo.
Tôi : “Anh hãy xuống xe ở phía Tây của Bắc Kinh, nếu thấy em đứng ở trạm đón thì có nghĩa là đồng ý. Còn nếu em không xuất hiện, còn phải tiếp tục cố gắng”
Bốn tiếng sau.
Hạ Phóng xuống xe, thấy tôi.
Tôi hắn, lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào.
Hắn nhảy nhót, giống như thiếu niên mười mấy tuổi vẫn còn ngây ngô, vượt qua biển người, bước đến phía tôi.
“Chi Chi, em có biết hôm nay là ngày gì không?”
“Kỉ niệm ngày đầu tiên nhau à?”
“Còn nữa.”
“Ừm?”
Hạ Phóng: “Ngày này mười hai năm trước, Chi Chi mười tuổi, lưng đeo balo, đi vào thành phố ——
“Gặp Hạ Phóng mười tuổi”
Hắn lấy hoa giấu sau lưng ra.
Là một đóa sơn chi trắng tinh
Tặng cho tôi.
“Mười hai năm qua rất vui vẻ”
“Anh sẽ vĩnh viễn em”
( Hết )
Bạn thấy sao?