Hạ Phóng , lần này đến lượt hắn theo đuổi tôi.
Mỗi sáng, hắn đều nhắn cho tôi một tin: Chào buổi sáng, hôm nay lại là một ngày tràn đầy năng lượng nhé!
Tôi không trả lời.
Lúc vào bếp hâm sữa, Hạ Phóng hỏi: “Cậu không thấy tin nhắn của tớ à?”
“Thấy”
“Vậy sao không trả lời?”
Tôi ngáp một cái: “Cách nhau có một bức tường, đồ ngốc như cậu mới đi nhắn tin”
Hạ Phóng cúi đầu liếc điện thoại tôi: “Từ từ, cậu đặt tớ là… Hạ tiểu vương bát??”
Hắn nằng nặc đòi tôi phải sửa lại.
Tôi hỏi lại hắn: “Vậy cậu đặt tớ là gì?”
Hạ Phóng lập tức đi chỗ khác một cách tội lỗi.
Tôi cướp lấy điện thoại hắn.
“Lạt thủ tồi hoa rất ngọt”.
(Lạt thủ tồi hoa: không biết nhẹ tay, hư cái đẹp. Cre: Leo săn sư tử)
Hiển nhiên “hoa” ở đây là chỉ hắn.
Kỳ nghỉ đông chỉ còn ba ngày, Chương Chương hẹn tôi tới nhà ấy, gì mà có thứ bắt buộc phải cho tôi xem.
Cô ấy lấy ra một cái điện thoại đời cũ.
Tôi có ấn tượng với nó.
Năm ấy tốt nghiệp cấp ba, ấy dùng chiếc điện thoại này ghi lại rất nhiều thứ.
Tôi hỏi: “Cậu muốn cho tớ thấy cái gì?”
“Chi Chi, cậu còn nhớ đoạn video này không?”
Cô ấy click mở một video.
Đó là một ngày trước kì thi tốt nghiệp, tôi “chụp ảnh chung” với Hạ Phóng.
Lúc ấy Hạ Phóng đang lau bảng, tôi nhờ Chương Chương lặng lẽ chụp cho hai đứa tôi một tấm.
Tôi hướng vào ống kính, đưa tay hình chữ V ——
Từ từ.
Hai mắt tôi trợn lên.
Chương Chương rất kích : “Cậu cũng phát hiện đúng không? Hạ Phóng, cậu ấy đột nhiên chậm lại!!”
Đúng .
Không hề có sự chỉnh sửa cắt ghép nào.
Trong video, khóe mắt Hạ Phóng thấy tôi đang chụp ảnh, tốc độ lau bảng bỗng chậm lại.
Tôi chụp bao lâu, hắn lau bấy lâu.
Ánh mặt trời chiếu vào lớp học, bụi phấn như trở thành ánh sao giữa ban ngày.
Chúng tôi đều đứng giữa biển sao.
Văn Chi 18 tuổi : “Cậu chụp cho tớ đẹp vào đấy”
Chương Chương: “Cậu đẹp nhất, đúng đúng, cứ như , cái má lúm đồng tiền rất đáng !”
Mà lúc ấy, Hạ Phóng 18 tuổi cũng dịu dàng nhếch khóe môi.
Bạn thấy sao?