26.Sau khi Thần Phi rớt đài, Nhị Hoàng tử lập tức bị đưa tới đất phong, bị đoạt lại tất cả, muốn tạo dựng cơ nghiệp cũng khó lòng mà nổi.Tam Hoàng tử mất đi chỗ dựa là Chu gia, Hoàng hậu bệnh nặng cũng không trợ giúp gì cho hắn, hắn chỉ có thể cụp đuôi lại mà học cách người cho thật tốt.Ta thân là Quý phi, lại trở thành người đắc ý nhất lục cung. Thừa dịp nghỉ ngơi, ta tới thăm Thần phi một chuyến. Nàng tóc tai rối bời ngồi ở phía trước hành lang, vừa thấy ta thì ánh mắt lộ vẻ hung ác. Ta nắm chặt cằm nàng."Ta sẽ không gi.ết ngươi, ngươi đừng sợ.""Bởi vì, ta muốn để ngươi mỗi ngày đều nhớ thương nhi tử đang ở đất phong, từng giây từng phút đều nơm nớp lo sợ không biết khi nào thì hắn sẽ ch.ết ở trong tay ta.”Cũng giống như đệ đệ của ta, ch.ết không toàn thây.Con người có điểm yếu thật đáng sợ, loại người độc ác tàn nhẫn như Thần phi lúc này lại quỳ dưới đất không ngừng dập đầu nhận lỗi."Ngươi cũng đừng nghĩ đến t.ự s.át, vừa ch.ết một cái ta sẽ lập tức đưa nhi tử của ngươi đến bên ngươi. Ngươi biết đó, ta nhất định sẽ không để nó ch.ết quá dễ dàng."Nàng ta khóc lóc vật vã, điên cuồng cầu xin. Nhưng ta không quay đầu lại, mang theo nụ độc ác hài lòng rời đi. Hãy để nỗi lo lắng sợ hãi như lưỡi dao ngày ngày cắt xé nàng, khiến nàng sống không bằng chết.Có vẻ như ta đã thắng, thực ra vẫn chưa.Khi dẫn Tứ hoàng tử đi thăm Thái hậu, bà ấy nắm chuỗi tràng hạt thở dài:"Ai gia đã như những gì đã hứa hẹn, còn lời hứa của ngươi với ta khi nào sẽ thực hiện đây.”Ta có thể đi đến ngày hôm nay, từng bước thuận lợi, không thể thiếu sự giúp đỡ âm thầm của Thái hậu. Ngay cả linh hồn tan vỡ của Mạnh Cẩm, cũng là bà ấy cầu xin trụ trì chùa Hộ Quốc giúp ta hợp lại.Ta không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa, lập tức đưa một bức thư đến trước mặt Thái hậu:"Lần cuối cùng này, xin Thái hậu giúp đỡ!"Trên đường về cung, Tứ hoàng tử hỏi ta:"Mẫu phi muốn nhi tử, trong cung có rất nhiều, tại sao lại chọn người vô dụng như con?”Ánh mặt trời chói chang mắt ta cay xè, ta cố nén nghẹn ngào :"Bởi vì ta có duyên với con."Nhưng đứa bé không biết, vốn dĩ hài cốt của ta bị nhấn chìm ở hồ Vị Ương, là mẫu thân của thằng bé, người mà Thái hậu đã nhét vào vương phủ, cũng là thị thiếp luôn đối đầu với ta, đã lén lút tráo đổi hài cốt của ta mang ra bên ngoài.Nàng chôn ta ở ngoài nghĩa địa hoang, bên cạnh trồng một cây đào dấu hiệu."Nếu hắn không màng tất cả để báo thù cho , ta sẽ dẫn hắn đến tìm .""Có cây đào này chứng!"Nhưng Thẩm Xung vì quyền lực, vì vị trí Thái tử vừa mới về tay, vì không muốn hậu viện gặp rắc rối nên đã ém nhẹm cái ch.ết của ta cùng nỗi oan khuất của cả Vân gia ta. Không có người tới tìm ta, ta đã sớm biết bản thân bị hắn vứt bỏ rồi."Quý phi, lại đây, trẫm đã vẽ cho nàng một bức tranh, nàng xem thử đi!"Ánh mắt của Thẩm Xung ẩn chứa , đưa tay về phía ta, ta mỉm nắm lấy.Người trong tranh mặt như hoa đào, như lại như không, mang theo vài phần kiêu ngạo lạnh đến thấu xương.Là ta, cũng không phải ta."Trẫm chỉ có nàng, nàng nhất định phải ở bên trẫm đến khi bạc đầu.”Hoàng hôn như lửa cháy, phản chiếu trong ánh mắt hắn tựa ánh nến bập bùng.Hắn có vẻ rất chân thành, nên ta cũng đáp lại bằng tấm chân ."Được!"Nhưng chỉ chưa đầy nửa tháng, quốc sư khẳng định ta là ma tà đạo, nhập vào cơ thể của Mạnh Cẩm.Hắn lại không chút do dự núp sau lưng quốc sư.
27."Dù có phải là sự thật hay không, để quốc sư đi một vòng khắc rõ.”"Trẫm an tâm, ngươi cũng an tâm."Hoàng hậu bệnh tật lâu ngày không dậy nổi cũng đứng bên cạnh Thẩm Xung, ta bằng ánh mắt u ám. Dùng khẩu ngữ mà chỉ hai chúng ta hiểu, ra hiệu cho ta:"Ngươi lại phải ch.ết trong tay ta một lần nữa.”Tên gọi là Quốc sư này, mười lăm năm trước đã đặt định hồn châu lên xương cốt của ta, mười lăm năm sau lại mời đến để huỷ diệt ta một lần nữa. Nhưng Chu Huân à, người không thể ngã ở cùng một chỗ đến hai lần đâu.Ta mang theo nụ nhạt, gật đầu với Thẩm Xung:"Đúng , cứ như mà , chúng ta đều sẽ an tâm."Phù của quốc sư dán lên người ta, ngũ vị chân hỏa từ mặt đi qua, khiến ta nóng rát đến đau đớn. Ta vẫn nở nụ về phía Thẩm Xung. Thậm chí bởi vì hắn chột dạ mà không dám thẳng vào ta.Ta hồi tưởng lại cả cuộc đời này, sai lầm lớn nhất chính là vào thời điểm bất lực nhất, ta và Thẩm Xung là những kẻ lạc lối đã một mực sưởi ấm cho nhau. Ta xả thân đấu tranh vì hắn, hắn ngay cả dũng khí lên tiếng vì ta cũng không có.Thật đáng thương cho đệ đệ của ta, hài cốt mãi chìm sâu dưới hồ nước, không bao giờ có thể đoạn tụ cùng ta.Quá trình dài dằng dặc kết thúc, Hoàng hậu lại một lần nữa hoảng sợ:"Sao lại như !"Ta ngã quỵ xuống đất, mang theo sự mệt mỏi sau một ngày vật lộn, kiên quyết nàng:"Không thì như thế nào?”"Sẽ như Hoàng hậu , ta đứng ở chỗ này hộc m.áu mà ch.ết ư?”Vừa dứt lời, Thẩm Xung mặt mày tái nhợt, đột ngột nhổ ra một ngụm m.áu, ngay lập tức ngã xuống không đứng dậy nổi. Mà trong lòng ngực của ta, viên ngọc trắng mang theo tàn hồn của Mạnh Cẩm, vừa lúc run rẩy.Thật tốt, mượn chân long khí để tái tạo hồn phách cho Mạnh Cẩm."Yêu đạo to gan, dám mưu hoàng đế, bắt lại cho ai gia.”Thái hậu vội vã đến, theo sau là vị quốc sư chân chính. Hoàng hậu mượn tay của đạo, tính mạng của Hoàng đế, Thái hậu lập tức đưa người vào lãnh cung. Đây chính là kế hoạch của ta, một mũi tên trúng hai đích, để cả ta và Thái hậu đều đạt điều mà mình mong muốn. Thẩm Xung mặt mày xám như tro tàn, nằm trên giường không nên lời. Ta biết hắn đang ở trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, bèn kể cho hắn nghe một câu chuyện: "Yêu đạo đã mượn chân long khí của ngươi, cũng đã từng đặt trấn hồn châu lên hài cốt của Vân Đường vào mười lăm năm trước.”"Vân Đường đã ch.ết, lại không thực sự ch.ết. Trở thành hồn dã quỷ, mòn mỏi chờ đợi phu quân của nàng đến đón nàng.”"Nhưng sau đó, người đến đón nàng lại là một tiểu nương, tên là Mạnh Cẩm." Thẩm Xung mở mắt trừng trừng."Ngươi đoán xem tại sao hắn dám đánh cược mạng sống để giúp ta lấy mạng của ngươi?”"Bởi vì, nếu ta dùng m.áu hiến tế, hắn sẽ bị phản phệ khiến hồn phi phách tán.”Trên đời này, chỉ dùng tay tự tát chính mình mới biết đau. Ta không cần sự hối hận của bất kỳ ai, ta muốn bọn họ cảm nhận nỗi đau chân chính ở trong thân thể.Bao gồm cả Thẩm Xung.Thẩm Xung ta chằm chằm, vẻ mặt phức tạp. "Cảm giác ch.ết dưới tay chính thê là quý nữ thế gia mà ngươi tôn trọng nhất như thế nào? Hẳn là rất đau đớn." "Ngươi có biết, khi ta biết ngươi phản bội ta một lần nữa, ta đã đau đớn đến mức nào không? Khi ta bị ngươi vứt bỏ hết lần này đến lần khác có bao nhiêu đau khổ, ngươi có biết hay không?”Đôi mắt Thẩm Xung đỏ ngầu, ta không chớp mắt."Ngươi đang Mạnh Cẩm hay là Vân Đường?”"Không sao, người nào cũng đều là ta cả.”"Chỉ là ngươi không xứng." "Thái hậu sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, rốt cuộc thì bà ấy đã nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như , lại bị thân thủ của ngươi ch.ết nhi tử của bà ấy. Bà ấy hận ngươi hơn bất kì người nào khác."“Giang sơn? Đúng, ngươi nhất chính là giang sơn. Hãy giao nó cho nhi tử của ta đi, bởi đến cùng thì một nửa giang sơn này là ta giúp ngươi có ."“Ngươi quản một nửa, nửa còn lại để ta quản đi.”Ta đứng dậy rời đi, không hề liếc hắn.Ngược lại, ta thường xuyên đến lãnh cung thăm Chu Huân.28.Mỗi lần đến ta đều mang theo lễ vật.Không phải là phụ thân - người đã giúp nàng ta bày mưu tính kế, thì cũng là ca ca đã từng là chỗ dựa của nàng ta, cuối cùng còn có mẫu thân nàng đã đưa thuốc thai cho ta để gi.ết ch.ết đứa bé của ta.Mỗi người đều phải chịu đau đớn như những gì ca ca của nàng đã từng với ta, từng chút một trải qua bảy mươi hai cực hình, đến khi tắt thở mới có thể kết thúc.Ban đâu Chu Huân hận thấu xương, sau đó là kêu gào khóc lóc, cuối cùng là hận không thể liều mạng với ta. Dần dà lại chuyển thành sợ hãi, bị khuất phục, sau đó đau khổ mà cầu xin tha mạng.Ta không chấp nhận, bèn tiếp tục nhục nhã nàng ta. Cuối cùng, nàng ta bị bức điên, muốn cướp dao t.ự s.át, bị hộ vệ cản lại:"Mỗi ngày đều phải chăm sóc nàng cho thật tốt, ai dám để nàng ta ch.ết, bổn cung sẽ tru di cửu tộc kẻ đó.” Lãnh cung chôn vùi người nhà nàng, ngày ngày có nàng cùng bầu .Chu Huân không ch.ết , cũng không sống nổi, giống như ta ngày ngày treo mình đánh đu trên cây đào lúc trước.Ngày qua ngày, tiếp tục chịu đựng mà thôi.29.Thù lớn đã báo, nhi tử của ta cũng trở thành Tân đế. Thằng bé có thừa sự kính trọng dành cho ta, dưới sự ám chỉ của ta, đã lật lại bản án oan sai, minh oan cho Vân gia.Không còn phiền muộn, ta chính là vị Thái hậu trẻ tuổi nhất, phúc khí vô tận.Yến tiệc trong cung tổ chức long trọng, người đời đều ta không chịu nổi đơn, thích nhất là tiệc tùng xa hoa lãng phí.Ta không để tâm, vẫn tiếp tục theo ý mình. Cho đến khi ta thấy phu nhân của Thế tử Vinh Ân Hầu vác bụng bầu đi đến trong buổi yến tiệc, lại không nhịn mà vui vẻ.Vinh Ân Hầu truyền đời thừa kế tước vị, gia phong rất chính trực, nếu không phải gặp khó khăn trên con đường tìm con nối dõi, cơ bản sẽ không có chuyện nạp thiếp. Thế tử và phu nhân lại là thanh mai trúc mã, cảm vô cùng thắm thiết, đứa trẻ mới năm tháng, đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ trong đời. Sự cưng chiều ấy, có thể thấy rất rõ. Gia đình như , thật sự rất tốt. "Tiểu phu nhân của Vinh Ân Hầu, hãy lại đây, ai gia thấy ngươi có hỷ, muốn thưởng cho ngươi một món quà.”Tiểu nương thoáng qua Thế tử, dưới ánh mắt trấn an của đối phương, mới từ từ đi đến trước mặt ta.Ta lấy ra viên bạch ngọc đã giấu từ lâu, nhét vào trong tay nàng. "Dùng để vật an thai, ngươi hãy mang theo bên mình mỗi ngày.”Nàng mỉm nhận lấy, tạ ơn.Nhìn nàng dần đi xa, ta nhớ đến tiểu nương ngồi dưới gốc cây đào ăn thịt khô cùng với ta.“Kiếp sau đầu thai vào gia đình trong sạch, ta đã giúp tìm rồi, nhất định nhất định phải thật hạnh phúc đấy.”
Bạn thấy sao?