Lâm Tiểu Ngọ rõ ràng biết ta là “nam sủng trong Liên Hoa Uyển”, mà vẫn ngày ngày mưa gió không quản, đến bôi thuốc cho ta.
Y chưa từng đến tay không.
Có lúc mang theo một cành hoa, nhẹ nhàng đặt bên gối ta, hương thơm thanh nhã, vừa đủ dễ chịu.
Có khi lại mang vài khối bánh ngọt—không quá gắt, đúng khẩu vị ta thích.
Lúc thì đem theo vài món tiểu vật ngộ nghĩnh, thi thoảng chơi cũng khiến đỡ thấy đơn.
Trong phòng dần dần đặt đầy những món đồ thuộc về Lâm Tiểu Ngọ.
Ta chẳng hiểu vì sao, lại bắt đầu muốn hiểu rõ y hơn một chút.
Thế là điều Tiểu Đào về cạnh mình hầu hạ.
Tiểu Đào khi ấy kinh hoảng, đưa tay bịt miệng, cuống cuồng :
“Tiểu Ngọ ca thật sự điên rồi! Nếu để Vương gia biết thì là tội chém đầu đó! Huynh ấy xưa nay quý mạng nhất, mà lại lấy mạng ra để ngài!”
Dùng mạng… để ta.
Mấy chữ ấy như một sợi tơ mảnh, khẽ khàng lay nơi đáy lòng ta.
Đêm đến, ta nằm trên giường, không hiểu sao lại cảm thấy… ngọt ngào.
Lâm Tiểu Ngọ cứ nghĩ ta là một nam sủng lấy sắc hầu người.
Thế y không ghét bỏ ta bẩn thỉu, không khinh thường ta thấp hèn.
Y cam tâm… lấy mạng ra để ta.
14 · Ngoại truyện
Dù rằng Lâm Tiểu Ngọ có một nghĩa huynh quan trong Bộ Hình, lại có một kẻ nhân quyền khuynh triều dã là Vương gia…
Nhưng cuộc đời nàng—à không, cuộc đời y, vẫn phải sống theo cách của chính mình.
Nàng thi đỗ chức Thám tra của Đại Lý Tự, mỗi ngày bận rộn như con vụ không ngừng quay.
Có những hôm phải rình bắt tội phạm suốt đêm, chỉ kịp gặm một miếng bánh khô cho qua bữa.
Nước cũng không dám uống quá hai ngụm, chỉ sợ đi tiểu sẽ lỡ mất thời cơ.
Sau hai tháng vất vả, cuối cùng cũng một đại án, mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người trong nha môn ngồi lại uống rượu, chuyện trò rôm rả.
“Phải chứ, dạo này Đại Lý Tự mình sống cũng dễ thở hơn hẳn, bạc lương tăng, bánh ngọt trà nước ngày nào cũng có.
Không biết vì sao bỗng nhiên Ninh Vương điện hạ lại quan tâm tới chúng ta thế nhỉ?”
Lâm Tiểu Ngọ nghe , chỉ cúi đầu miếng bánh đậu xanh trong dĩa, không gì.
“Còn nữa nhé, trước kia phối hợp với Hình Bộ toàn là trục trặc, từ khi cử Tiểu Ngọ sang giao tiếp, mọi việc đều thuận buồm xuôi gió!”
“Tiểu Ngọ vừa thông minh lại chăm chỉ, ai trong Đại Lý Tự mà chẳng quý mến y!”
“Đúng thế, Tiểu Ngọ!”
Một đồng liêu vỗ vai nàng, vui vẻ.
Nàng ngượng ngùng đáp:
“Đâu có đâu, đều là việc nên cả thôi.”
Ba ngày nghỉ, nàng mua một đống điểm tâm và đồ ăn vặt mang về.
Khi ngang qua cái lỗ tường quen thuộc ở đầu hẻm, nàng như thường lệ đặt vào đó một gói cá khô nhỏ.
Chẳng mấy chốc sau, một móng vuốt đầy lông móc lấy túi cá, bên trong truyền ra một tiếng “meo” khe khẽ, như hồi đáp.
Nàng tặc lưỡi thầm nghĩ:
“Tên ‘Mèo Mập đại hiệp’ này đúng là thần bí… bao nhiêu năm rồi mà chưa một lần để lộ mặt.”
Nhưng những gì nàng nhờ cậy, nó đều âm thầm trọn không sót một việc.
Người dân ở hẻm Hoè Hoa thấy nàng liền niềm nở chào hỏi:
“Ồ, Tiểu Ngọ lại mua nhiều đồ ăn thế này!”
“Kiều Muội với Song Song đúng là có phúc, gặp người như con rồi.”
“Phải đó, Tiểu Ngọ còn chịu móc bạc ra cho một đứa con đi học nữa cơ mà.”
“Theo ta thấy, y là quá thật thà, bị Kiều Muội nắm chắc trong tay rồi.”
Lâm Tiểu Ngọ vừa đi vừa nghe, chỉ hì hì, chẳng hề để bụng.
Đẩy cửa bước vào, Kiều Muội đang ngồi khâu áo cho y.
Nàng đứng dậy nhận lấy đống đồ trong tay y, khẽ giọng :
“Lâm đại nhân đợi ngươi trong phòng đã lâu rồi.”
Lâm Tiểu Ngọ gật đầu, bước vào trong.
Lâm Thanh Yến đã giúp sắp xếp lại cả căn phòng.
Hắn còn mang theo một bình hoa, cắm đầy hoa chi tử trắng, khiến căn phòng thơm ngát dịu dàng.
Nàng sang tủ quần áo mở hé bên trong… vẫn còn vài bộ y phục của Lâm Thanh Yến.
Lâm Tiểu Ngọ đưa mắt hắn, như muốn hỏi: Tại sao vẫn còn để đó?”
Lâm Thanh Yến cúi mắt tránh né, tay siết chặt lại, rồi chậm rãi lên tiếng:
“Tối nay, ta có thể… ở lại đây không?”
Lâm Tiểu Ngọ rót một chén trà, nhấp vài ngụm.
Nàng ngẫm nghĩ một lát, rồi nhẹ:
“Ca, ta tưởng lần trước chúng ta đã rõ rồi.”
Nàng vĩnh viễn không thể quay lại nữ nhân.
Nàng sẽ là phu quân của Kiều Muội, là phụ thân của Song Song, là Thám tra Đại Lý Tự.
Một đời một kiếp—không thay đổi.
Nàng không thể sinh con cho Lâm Thanh Yến, cũng không thể cho hắn một danh phận.
Lâm Thanh Yến ngồi xuống bên cạnh, chăm nàng, chậm rãi :
“Ta đã nghĩ thông rồi. Cuộc sống của ngươi, ngươi muốn sống thế nào thì cứ sống như thế. Còn ta… thêm vài năm nữa, sẽ nhận một đứa con thừa tự, để nối dõi cho họ Lâm.”
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt càng trở nên nghiêm túc:
“Ngươi không muốn thân cận với ta, chẳng qua là sợ sẽ mang thai. Ta mấy ngày qua không đến tìm ngươi… là vì đi gặp Thái y, dùng một loại thuốc bí truyền.”
Nói tới đây, hắn hít sâu một hơi.
“Tiểu Ngọ, ngươi yên tâm. Từ nay về sau, ta sẽ không thể có con nữa.”
Lời vừa dứt, trong lòng hắn như treo lơ lửng giữa không trung giống như đang chờ phán quyết, chờ một cái gật đầu hay lắc đầu lạnh lẽo.
Năm đó, tại từ đường dù Lâm Tiểu Ngọ chưa từng cởi áo lộ thân.
Nhưng… có những bí mật, chỉ cần gần sát đến , đã không thể che giấu.
Hai năm nay, hắn đến tìm nàng, nàng không cự tuyệt, cũng chưa từng hứa hẹn.
Hắn không hiểu rõ ràng phu nhân của hắn, danh chính ngôn thuận, địa vị đủ đầy, không phải sẽ tốt hơn sao?
Sao nàng lại không muốn?
Hỏi nhiều rồi…
Lâm Tiểu Ngọ chỉ khẽ :
“Lâm Thanh Yến, năm ta đến kinh thành, đúng lúc Thương Châu đại hồng thủy. Xác người trôi nổi, ruồi nhặng khắp nơi. Có kẻ ăn thịt con mình, có người đem vợ con đi đổi gạo.
Ta lay lắt sống sót qua bùn máu, trong đầu chỉ có một câu thế gian này, rốt cuộc là thứ thế đạo ăn người gì đây?”
Lâm Thanh Yến không thể hiểu bi thương và tàn khốc trong đôi mắt Tiểu Ngọ.
Hắn chỉ khẽ :
“Bách tính xưa nay vốn chẳng dễ sống, Tiểu Ngọ. Chúng ta có thể chẳng bao nhiêu, ngươi cũng không cần tự trách quá nhiều.
Dù sao thì, từ ngàn đời nay, thiên tai nhân họa, thế đạo vốn đã khắc nghiệt ai nấy cũng quen rồi.”
Bạn thấy sao?