Cạm Bẫy Thầm Lặng – Chương 8

8

 

Khi đó, Châu Cảnh Tường quyết tâm rời khỏi gia tộc, nhà họ Châu không cho ấy đồng nào, thậm chí còn hạn chế tài chính của ấy. Tôi đã nhờ bà tĩnh nhã giúp ấy một khoản vốn và đổi lấy ba mươi phần trăm cổ phần.

 

Trong thỏa thuận ly hôn, tôi không lấy xe cộ hay nhà cửa, Châu Cảnh Tường trước khi cưới đã ký một hợp đồng tặng tôi. Nếu ly hôn và ấy là người có lỗi, ấy sẽ chia cho tôi năm mươi phần trăm cổ phần công ty.

 

Tôi lấy một bản thỏa thuận của luật sư ném vào đùi Thời Niệm, từ tốn : "Số tiền mà Châu Cảnh Tường đã chi cho trong những năm qua, tính sơ sơ cũng phải sáu bảy trăm vạn rồi. Khoản này tính là tài sản trong hôn nhân của tôi và ấy, tôi có quyền đòi lại. Thời Niệm, tôi sẽ bớt cho một chút.

 

Trong vòng một tháng, hãy chuyển số tiền này vào quỹ từ thiện, nếu không chúng ta sẽ gặp nhau tại tòa án."

 

"Châu Cảnh Tường! Anh Cảnh Tường! Anh không quản sao?" Thời Niệm hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo ngày trước, gào khóc và hét.

 

Những năm gần đây, nhà họ Thời ngày càng đi xuống, trước tiên bị điều tra trốn thuế, sau đó thất bại trong đầu tư nước ngoài, phải vay mượn khắp nơi để duy trì cuộc sống.

 

Nếu không nhờ Châu Cảnh Tường giúp đỡ, Thời Niệm không thể có cuộc sống thuận buồm xuôi gió như hiện tại.

 

Châu Cảnh Tường im lặng, dựa vào sofa, chằm chằm vào lọ hoa trên bàn, không biết nghĩ gì.

 

Thời Niệm như tuyệt vọng, khóc lóc : "Tôi không hiểu, từ khi Tống Khinh xuất hiện, tại sao chúng ta lại trở nên như thế này. Trong nhật ký của có tên ta, chỉ nghe lời ta, vì ta mà trả thù nhà họ Thời. Anh điên cuồng Tống Khinh, Châu Cảnh Tường, gì chứ? Một cuộc hôn nhân tan vỡ, một màn trả thù tính toán đến từng chi tiết!"

 

"Thời Niệm, trước đây tôi lợi dụng thông tin từ để sụp đổ nhà họ Thời, vì trong những năm qua tôi không tiếc tiền để bù đắp cho ." Châu Cảnh Tường bình tĩnh : "Bán căn nhà đang ở đi, số tiền đó trả lại cho Tống Khinh. Số còn lại cũng đủ để sống rồi."

 

"Anh điên rồi, thật sự điên rồi! Đây vốn dĩ là món nợ của đối với tôi." Thời Niệm gào thét: "Tôi sẽ không bán nhà đâu!"

 

Châu Cảnh Tường Thời Niệm, không gì, chỉ tháo cúc áo vest và ném lên bàn, phát ra tiếng vang lớn.

 

Thời Niệm chùn lại, không dám kêu thêm, khóc lóc rồi bỏ chạy ra ngoài.

 

Một ấm trà đã nguội lạnh, người cũng nên tản đi.

 

Châu Cảnh Tường đôi mắt đỏ ngầu, hỏi tôi: "Tống Khinh, tại sao nhất định phải ly hôn, có thể không lừa tôi thêm vài năm nữa không?"

 

Tôi xoa nhẹ bụng, giống như nhiều lần trước, bước tới ôm một cách dịu dàng, khẽ bên tai : "Châu Cảnh Tường, không thể lừa nữa rồi, vì tôi phát hiện ra rằng mình thật sự đã ."

 

—------

 

Tôi nhận ra Châu Cảnh Tường thích tôi từ khi nào nhỉ?

 

Có lẽ là mùa hè năm mười bảy tuổi, khi tôi ngồi trên xích đu trong vườn và đọc sách.

 

Châu Cảnh Tường vốn đang tưới hoa, bất chợt gọi tôi: "Tống Khinh! Ngẩng đầu lên!"

 

Tôi ngẩng đầu lên, thấy Châu Cảnh Tường phun nước lên không trung, tạo thành một màn sương nước lấp lánh dưới ánh nắng, hiện ra cầu vồng bảy sắc rất đẹp. Tôi không kìm lòng , chạy qua cố bắt lấy cầu vồng ấy.

 

Châu Cảnh Tường tôi một lúc, rồi đột nhiên bỏ bình tưới nước xuống và chạy đi mất.

 

Một lúc sau, quay lại và ném cho tôi một chiếc khăn tắm, thản nhiên : "Lớn rồi mà còn nghịch nước."

 

Chỉ là bị văng ít nước thôi, lại đặc biệt mang khăn tắm cho tôi.

 

Tôi vào vành tai đỏ bừng không thể giấu của , chắc chắn rằng có chút cảm với tôi.

 

Châu Cảnh Tường thực ra không phải là người biết , thiếu kiên nhẫn, tính nóng nảy và rất kiêu ngạo.

 

"Tống Khinh, đi chậm như sên ấy!"

 

Khi đi leo núi, miệng thì phàn nàn vẫn kiên nhẫn giúp tôi mang đồ nặng.

 

"Tống Khinh! Phiền c//hế//t đi ! Đừng có hối tôi nữa!"

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...