Cạm Bẫy Thầm Lặng – Chương 7

7

 

Trên mạng, việc xác minh một chuyện là rất đơn giản.

 

"Trong thỏa thuận ly hôn... Chanh lại ra đi tay trắng. Tôi thực sự tức điên lên!"

 

"Mọi người ơi! Nhìn xem ba tháng trước, tôi đã chụp đôi nam nữ này tại khách sạn Hilton ở Mỹ!"

 

"Nói mới nhớ, tôi từng gặp họ trong khoang hạng nhất của một chuyến bay!"

 

"Hèn gì thỉnh thoảng thấy Chanh vẽ bằng tay trái, hóa ra tay phải của ấy đã bị Thời Niệm đánh gãy!"

 

"Trời ơi! Nhìn này! Chanh thực ra là cháu của ông Tống Khải Đạo! Tôi cứ thắc mắc sao Tống Khinh tài năng như thế, bỗng nhiên biến mất khỏi giới hội họa. Thì ra là bị Thời Niệm hủy hoại!"

 

"Nhìn càng thêm ... Ai học vẽ cũng biết, khi tay thuận bị hủy, đổi tay vẽ lại khó nhường nào..."

 

"Châu Cảnh Tường và Thời Niệm, đúng là một cặp tra nam tiện nữ!"

 

Châu Cảnh Tường làn sóng dư luận bùng nổ trên mạng, dựa người vào ghế không một lời.

 

Điện thoại vang lên liên hồi, cuộc gọi của Thời Niệm cứ liên tục tới.

 

"Tống Khinh, bao nhiêu năm nay, em luôn đeo chiếc mặt nạ dịu dàng, rộng lượng trước mặt tôi, em có thấy mệt không?" Châu Cảnh Tường hỏi tôi.

 

Tôi bóc một viên kẹo bạc hà, ngậm vào miệng để giảm bớt cảm giác buồn nôn, nhẹ nhàng đáp: "Không mệt đâu, còn , Châu Cảnh Tường, tôi suốt bao nhiêu năm mà không thể giữ tôi, có thấy đau khổ không?"

 

Châu Cảnh Tường chằm chằm vào mắt tôi, lên một cách tuyệt vọng, đến khi mắt đỏ hoe: "Tống Khinh, hóa ra em biết hết! Em biết tất cả! Thì ra người ngu ngốc là tôi! Tôi không hiểu, vì sao em lại căm hận tôi đến , mà dùng mười hai năm để tạo nên một cái bẫy dịu dàng, để tôi từ từ chìm vào."

 

Tôi khung cảnh đêm huyên náo bên ngoài, lau đi lớp hơi nước trên kính, viết lên một chữ "Thành," rồi quay đầu lại , bình thản : "Ở căn nhà nhỏ ở Thành Đồng, đó không phải lần đầu tiên tôi gặp . Lần đầu tiên tôi gặp , là ở bệnh viện. Châu Cảnh Tường, rõ ràng không cần phải xét nghiệm, vẫn đi. Sau khi xét nghiệm thành công, đã gì trước giường bệnh của Cảnh Thành, còn nhớ không?"

 

Mười hai năm trước, Châu Cảnh Tường đầy ngông cuồng và không chút kiêng dè.

 

Anh ta đứng trước Cảnh Thành đang bệnh yếu, mỉa mai: "Cậu là Châu Cảnh Thành à? Chính cậu đã khiến ba mẹ tôi xa cách bao nhiêu năm nay, bây giờ bệnh đến c//hế//t cũng là báo ứng! Tôi cho cậu biết, tôi đã xét nghiệm thành công, có thể hiến tủy cho cậu. Nhưng tôi từ chối, cậu c//hế//t đi, mẹ tôi mới có thể hết lo âu."

 

Tôi đứng ngoài phòng bệnh, đầu óc trống rỗng.

 

Về sau gặp lại Châu Cảnh Tường, tôi chỉ nghĩ: một người đẹp đẽ như , tại sao có thể ra những lời độc ác đến thế?

 

Nếu một ngày nào đó, Châu Cảnh Tường đau lòng đến mức không thể chịu nổi, mất đi người thương, sẽ là cảnh tượng như thế nào?

 

—-----

 

Thời Niệm tuyên bố rút lui vĩnh viễn khỏi giới giải trí, gia đình ta đã ra mặt để dập tắt làn sóng dư luận.

 

Ba chúng tôi ngồi trong phòng khách của nhà lớn Châu gia, Thời Niệm tôi đầy căm phẫn.

 

Tôi từ tốn pha trà, tận hưởng khuôn mặt méo mó của ta vì sự hận thù.

 

"Thời Niệm, dạo này chắc không tốt lắm nhỉ, trông hốc hác đi nhiều, mắt còn sưng nữa. Nào, uống một ly trà cho bình tĩnh lại." Tôi đưa ta một ly trà, thở dài khuyên nhủ: "Ngày tháng tồi tệ vẫn còn ở phía trước, mới đến đây đã không chịu nổi rồi sao?"

 

Thời Niệm hất mạnh tay tôi, nổi điên lao tới định đánh tôi.

 

Châu Cảnh Tường nhanh chóng giữ chặt tay ta, đẩy xuống ghế sofa, mệt mỏi : "Thời Niệm, đủ rồi."

 

Tay phải của tôi bị ta đánh đau, tôi chỉ có thể xoa nhẹ để giảm bớt cơn đau.

 

Thời Niệm hét lên trong tuyệt vọng: "Châu Cảnh Tường! Cô ta đã chúng ta ra nông nỗi này, vẫn đứng về phía ta! Anh có biết rằng lần ly hôn này, ta sẽ lấy đi nửa cổ phần của , tất cả những gì khó nhọc dựng đều mất sạch."

 

"Thời Niệm, tính sai rồi, là tám mươi phần trăm cổ phần." Tôi mỉm , "Sao , Châu Cảnh Tường chưa với à? Khi ấy khởi nghiệp, hai mươi triệu vốn ban đầu là tôi cho ấy."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...