5
Ở tuổi mười sáu, tôi từng đứng cạnh một chàng trai, vai kề vai dưới ánh nắng, đón nhận gió xuân phảng phất.
Châu Cảnh Thành, chỉ nhắc đến cái tên thôi đã khiến tôi muốn khóc.
Châu Cảnh Thành là con riêng của nhà họ Châu, bà nội Kính Như không biết sắp xếp ấy thế nào nên đã đưa ấy đến Đồng thành.
Anh ấy có ngoại hình giống Châu Cảnh Tường đến bảy phần, tính cách thì khác xa. Anh ấy khiêm nhường, ấm áp, đầy nắng. Không kiêu ngạo và lạnh lùng như Châu Cảnh Tường.
Châu Cảnh Thành dành cho tôi một sự kiên nhẫn vô tận, bất kể tôi bướng bỉnh ra sao, ấy luôn vững vàng đứng bên cạnh tôi.
Khi tôi ốm và không chịu uống thuốc, trốn trong chăn không ra.
Châu Cảnh Thành không ép buộc, chỉ nhẹ nhàng vỗ về tôi, hát những bài tôi thích.
Cho đến khi tôi chui ra khỏi chăn, ấy đưa cho tôi một viên kẹo bông, rồi lại bẹo mũi tôi, dỗ dành tôi uống thuốc.
Tôi vốn có tính cách không chịu thua, rất giỏi nhiều việc, lại kém về thể thao.
Còn Châu Cảnh Thành thì từ nhỏ đã chơi quần vợt, thắng nhiều giải thưởng.
Trên sân quần vợt, tôi cứng đầu muốn đấu thắng ấy.
Châu Cảnh Thành dang tay : "Khinh Khinh, không đấu lại đâu. Chỉ cần đối thủ là em, chắc chắn sẽ thua."
Bạn ngồi cùng bàn của ấy mãi là tôi, chỗ ngồi phía sau xe đạp của ấy cũng chỉ để cho tôi, quả dâu tây ấy ăn, tôi luôn là người cắn miếng đầu tiên, trên vai ấy mãi treo cặp sách của tôi.
Châu Cảnh Thành, dành tất cả những gì tốt nhất, tốt nhất cho tôi.
Bức ảnh đó chụp khi ấy giành chức vô địch giải quần vợt toàn quốc, chúng tôi chụp chung trên sân.
Sau khi đám đông đã tan đi, trong sự ồn ào lắng xuống, ấy nắm chặt tay tôi, để lại một bức ảnh chụp chung.
Sau đó, không còn gì sau đó nữa.
Châu Cảnh Thành lâm bệnh, nằm trên giường, ánh mắt đẫm lệ.
Anh : "Khinh Khinh, hãy quên đi. Quên và sống thật tốt."
Quên thế nào đây, Châu Cảnh Thành, cho em biết, em phải sao để quên ?
Người ta đừng gặp một người quá tuyệt vời khi còn trẻ, nếu không sẽ phải dành cả đời để quên.
Khi đọc câu này, tôi không để ý lắm. Tôi đã gặp Châu Cảnh Thành tuyệt vời nhất, tôi nghĩ sẽ ở bên tôi cả đời.
Nhưng sau khi ra đi, tôi nuốt từng viên thuốc đắng, từ chối ngồi cùng bàn với người khác, tự mình đạp xe đi học về, không còn mua dâu tây nữa.
Ban đêm, khi đi ngang qua sân tennis trong khu phố, tôi bật khóc nức nở.
Lúc ấy, tôi mới hiểu ý nghĩa của việc phải dùng cả đời để quên đi một ai đó.
Từ năm ba tuổi, chúng tôi đã sống cùng nhau.
Trong ký ức của tôi, ngoài Châu Cảnh Thành thì vẫn là Châu Cảnh Thành. Tôi phải sao để quên ấy?
Nửa năm sau khi Châu Cảnh Thành ra đi, ông nội cũng qua đời.
Trong một thời gian dài, tôi luôn nghi ngờ bản thân, liệu có phải mình thật sự là kẻ xui xẻo, định mệnh phải chịu cảnh mất đi những người mình quý.
Cô tôi mắng tôi là kẻ mang lại xui xẻo, một tai họa. Bề ngoài tôi tỏ ra thờ ơ, trong lòng đã đầy vết thương chằng chịt.
Bố mẹ tôi mất trong tai nạn xe, Châu Cảnh Thành và ông nội cũng rời xa tôi.
Tôi cắn răng không cho mình gục ngã, kiên cường chống lại và mình.
Cho đến khi Châu Cảnh Tường xuất hiện trước mặt tôi, ấy như một mảnh gỗ nổi cứu lấy tôi đang chìm.
Bạn thấy sao?