Cạm Bẫy Thầm Lặng – Chương 11

CHƯƠNG 11 (Châu Cảnh Tường)

 

Sắp đến tuổi trưởng thành, nhà họ Thời đề nghị đính hôn với Thời Niệm vào lễ thành niên mười tám tuổi của tôi.

 

Khi cha tôi báo tin, ông dùng giọng chắc chắn, không hỏi ý kiến tôi.

 

Tôi không đồng ý, cũng không từ chối.

 

Kể từ ngày Tống Khinh lợi dụng tôi để trả thù Thời Niệm, tôi bắt đầu có cảm giác kháng cự khi tiếp cận ấy.

 

Cô ấy dường như không để ý chuyện gì đã xảy ra, vẫn đối xử với tôi như trước.

 

Khi đi leo núi, nhặt những viên đá vỡ, vẽ vài nét rồi đặt trước cửa phòng tôi.

 

Có lần tôi nhắc đến việc thích trứng hấp, và biết ấy đã .

 

Vào mùa hè khi tôi ăn không ngon, sẽ nấu trà mơ cho tôi không để ý xem tôi có uống hết không.

 

Vào buổi sáng mùa đông, tôi nghe thấy ai đó gọi tên mình bên ngoài.

 

Kéo rèm cửa ra, bên ngoài là tuyết trắng xóa, ánh mặt trời lạnh lẽo.

 

Tống Khinh đội một chiếc mũ len đỏ, đứng bên cạnh hai người tuyết lớn.

 

Cô vỗ nhẹ vào người tuyết với khuôn mặt xịu xuống, mỉm với tôi, rồi rời đi.

 

Bảo mẫu trong nhà rằng Tống Khinh dậy sớm, mất cả giờ đồng hồ đắp người tuyết, chỉ để tôi thấy.

 

Mâu thuẫn giữa tôi và cha ngày càng gay gắt, ông muốn tôi lấy lòng Thời Niệm vì một vụ ăn, tôi từ chối.

 

Tôi cảm thấy bực bội, nhà họ Thời tuy đang có thế lực mạnh đi sai hướng, sớm muộn cũng sẽ thất bại. Cha tôi vì muốn đối đầu với mẹ tôi, nên buộc mình vào nhà họ Thời, đây không phải là một lựa chọn khôn ngoan.

 

Sau khi có bằng lái, tôi đến một con đường đèo không người, lái xe với tốc độ cao.

 

Tống Khinh không biết sao lại tìm tôi, ngồi vào ghế phụ bên cạnh.

 

Cô ấy bình tĩnh ngồi đó, đợi xe dừng hẳn, rồi ra bên lề đường nôn thốc nôn tháo.

 

Đó là lần đầu tiên tôi thấy Tống Khinh sợ hãi đến .

 

Cô ấy nắm lấy tay tôi, giọng run rẩy: “Châu Cảnh Tường, tôi cầu xin , đừng bao giờ lấy mạng sống của mình ra trò .”

 

Tôi từng nghĩ rằng ấy lo lắng cho tôi, khi thấy bức ảnh ấy chụp chung với Châu Cảnh Thành, tôi mới hiểu rằng ấy thực ra chỉ sợ rằng mình sẽ không bao giờ thấy gương mặt tôi nữa.

 

Vào buổi tiệc sinh nhật mười tám tuổi, tôi đã kiên quyết từ chối chuyện đính hôn với Thời Niệm.

 

Tôi rõ với cha mình rằng nếu không muốn khiến Thời Niệm phải chịu mất mặt trước bao người thì đừng tổ chức lễ đính hôn đó.

 

Hôm ấy, tôi uống say, nằm nghỉ trong phòng.

 

Tống Khinh vào, nhẹ nhàng lau mặt cho tôi.

 

Ngửi thấy mùi sách vở thơm dịu của ấy, tôi biết ngay đó là .

 

Cô ấy ở gần đến mức tôi không dám thở.

 

Cho đến khi muốn hôn tôi.

 

Chính lúc ấy, tôi mới hiểu rằng, chỉ cần Tống Khinh tiến lại gần, tôi sẽ không bao giờ có đủ sức lực để từ chối.

 

Ngày hôm đó, Thời Niệm nổi cơn thịnh nộ, ta đã đánh gãy tay phải của Tống Khinh.

 

Tôi đứng bên ngoài phòng bệnh, Tống Khinh bất tỉnh, toàn thân tôi run rẩy.

 

Nhìn thấy Thời Niệm, tôi chẳng nghĩ ngợi gì mà chộp lấy bình cứu hỏa định lao vào ta.

 

Các vệ sĩ giữ chặt tôi lại.

 

Thời Niệm khóc và : “Tôi ghét Tống Khinh đến c//hế//t! Châu Cảnh Tường, chính đã ấy! Anh rõ ràng đã hứa với tôi rằng chỉ cần tôi không để cha mình ép Tống Khinh ra nước ngoài, sẽ đồng ý đính hôn với tôi, rồi đã nuốt lời!”

 

Thời Niệm bị Tống Khinh khó dễ, để lại những vết sẹo nhỏ trên lưng.

 

Những chuyện của trẻ con, người lớn rõ ràng như trong lòng bàn tay.

 

Bác Thời châm điếu thuốc, với tôi: “Cảnh Tường, cháu cũng biết rằng bác chỉ có một con là Thời Niệm. Sau này tất cả mọi thứ của bác đều sẽ dành cho nó. Nó không vui thì nhất định sẽ có người phải trả giá.”

 

Tôi biết rằng cái giá mà ông ấy chính là Tống Khinh.

 

Tống Khinh bị gãy tay, bà nội tôi đã đứng ra thương lượng với nhà họ Thời, Thời Niệm phải ra nước ngoài, còn Tống Khinh thì rời khỏi nhà họ Châu.

 

Tôi rất sợ gặp lại Tống Khinh, ấy đã mất khả năng vẽ cả đời này.

 

Vừa đi học, tôi vừa tìm cách đối phó với nhà họ Thời.

 

Bà nội biết chuyện, không đã huy toàn bộ tài nguyên và mối quan hệ của mình để giúp tôi.

 

Đã một năm trôi qua kể từ lần cuối tôi gặp Tống Khinh, tôi không kìm mà lấy ra một tấm ảnh chụp lén từ lâu để lại.

 

Bạn cùng phòng của tôi là Lâm Cát đến gần và kinh ngạc : “Ồ, chẳng phải nàng đẹp trai có khí chất đó mỗi tuần đều đến gặp cậu sao, Châu công tử, cậu thực sự lòng rồi à?”

 

Lúc đó tôi mới biết rằng, hóa ra trong suốt năm qua, mỗi tuần Tống Khinh đều đến thăm tôi.

 

Lâm Cát là người đam mê nhiếp ảnh, ghi lại hầu hết các sự kiện.

 

Cậu ấy cho tôi xem một số bức ảnh: Tống Khinh ngồi ở góc sân bóng rổ, đội mũ xa xa đứng tôi trong cuộc thi tranh luận, và thậm chí là ngồi ở hàng ghế cuối trong một tiết học, cũng đang về phía tôi.

 

Tôi nhẫn nhịn, không đi tìm ấy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...