"A. . . ." Tả Tình Duyệt kêu thành tiếng, tác của người đàn ông thật thô bạo, không có chút thương tiếc nào. Cô nỗ lực muốn để ý thức mình thanh tỉnh, mở mắt ra, muốn xem rõ người đàn ông ở trước mắt, mặc cho cố gắng thế nào, trước mắt chỉ là một bóng dáng mơ hồ, chỉ biết một điều, ở chung phòng với mình hiện giờ là một người đàn ông cứng rắn.
Thân thể bị thuốc khống chế, đã không có biện pháp chống cự lại ta, cũng không có biện pháp chống cự với chính mình. Cô chỉ có thể bất lực mặc cho ta hung hăng bỡn, mặc cho tự ái của mình bị giẫm đạp, đồng thời cũng biết, chờ đợi , còn có nhục nhã vô tận từ người chồng mới cưới.
Cố Thịnh gạt cà vạt của mình ra, kéo qua cổ tay , trói chặt hai tay lại, thân hình cao lớn đồng thời cúi xuống đặt trên người , không chút nào thương tiếc xỏ xuyên qua thân thể của . . . . . .
Khi cảm nhận tầng trở ngại thật mỏng kia, thân thể Cố Thịnh đột nhiên ngẩn ra, ta còn là xử nữ sao?
Trong mắt hiện ra vẻ tối tăm, không có người nào rõ ràng người phụ nữ này hơn , ngay từ thời cấp 3, đã không còn là xử nữ. Ánh mắt khóa chặt gương mặt của , tựa hồ không có quá nhiều thống khổ, khóe miệng nhếch lên vẻ châm chọc, xem ra người phụ nữ này tốn không ít công sức!
Cư nhiên dùng màng trinh giả để gạt , cho là anhsẽ dễ bị lừa sao?
Người đàn ông như một con thú cuồng bạo, tùy ý hành hạ trên người Tả Tình Duyệt, mà Tả Tình Duyệt bị thuốc khống chế, đã hoàn toàn không còn ý thức, chỉ biết, thân thể của mình tựa hồ không còn là của mình nữa rồi!
Trong bóng tối, người đàn ông kia suốt đêm không hề dừng lại, mà tiếng rên của cũng vang vọng cả đêm trong phòng.
Trận chiếm đoạt mang theo thù hận và âm mưu sắp đặt này kéo dài suốt ba ngày ba đêm.
Sáng sớm ba ngày sau đó.
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào gian phòng, Cố Thịnh vẫn ở trong thân thể Tả Tình Duyệt, người phụ nữ đã bất tỉnh, mắt sắc bén của híp lại. Anh chưa bao giờ tham luyến thân thể người phụ nữ nào như thế, , người phụ nữ này lại tựa hồ khiến không thấy đủ.
Tóc của tán lạc trên gối, ánh mặt trời vẩy vào trên người , giống như thiên sứ. Tầm mắt dần dần đi xuống, da thịt vốn là trắng như tuyết, giờ lại hiện đầy dấu răng cùng vết hôn, còn có dấu tay của , khiến không khỏi nghĩ tới ba ngày ba đêm mất hồn. Anh không thể không thừa nhận, Tả Tình Duyệt có một thân thể cho người ta như mất hồn. Ở trên giường, cho dù là bị thuốc khống chế, phản ứng của cũng không lưu loát, chỉ là, biết chắc là đang diễn trò!
"Đáng chết!" Cố Thịnh khẽ nguyền rủa ra tiếng, cảm giác dâng trào của mình ở trong cơ thể lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, trong lòng thoáng vẻ không vui. Anh cố hết sức phủ nhận dục vọng của mình dễ dàng bị khơi lên!
Vén chăn lên, đứng dậy xuống giường, vọt vào phòng tắm như trốn, mở vòi sen, không ngừng dùng nước lạnh cọ rửa thân thể của mình, cố gắng dịu dục vọng trong người xuống.
Nửa giờ sau, Cố Thịnh từ trong phòng tắm bước ra ngoài, ánh mắt rơi vào trên người Tả Tình Duyệt trên giường, giờ phút này bị mệt mỏi liên tiếp ba ngày, vẫn còn ngủ, dung nhan thiên sứ khiến khóe miệng nhếch lên vẻ tàn nhẫn.
"Tả Tình Duyệt, không biết khi tỉnh lại, có còn biểu an bình như thế này không?" ánh mắt Cố Thịnh trở nên tĩnh mịch. Anh rất tò mò muốn xem biểu đau đến không muốn sống của Tả Tình Duyệt. Chỉ là, lúc này, việc cần trước tiên là rời phòng trước khi tỉnh lại, không thể để cho biết người đoạt lấy là mình, nếu không tất cả sẽ không còn ý nghĩa gì.
Ánh sáng tà ác lóe lên rồi biến mất, người đàn ông mặc xong y phục của mình, kéo cửa phòng rời đi. . . .
Bạn thấy sao?