9
Sinh nhật của tôi sắp đến rồi.
Cha Thẩm và mẹ Thẩm dự định tổ chức một bữa tiệc sinh nhật lớn hơn bất cứ lần nào trước đây.
Họ không phải vì bỗng dưng thấy có lỗi. Một phần là để mượn danh tiếng của tôi để tẩy trắng scandal của Thẩm Tư, phần khác là để nhân dịp này công bố hôn sự của tôi với cậu cả nhà họ Cố.
Những toan tính này gần như bắn thẳng vào mặt tôi. Thẩm Tư không hiểu những mưu mô này nên chỉ muốn lao vào cắn chết tôi ngay lập tức.
Vào tối bữa tiệc sinh nhật, ta cuối cùng cũng tìm cơ hội.
Tài xế với tôi rằng ta nhận lệnh từ cha Thẩm đi đón khách khác, bảo tôi tự mình đi bộ về nhà.
Sau khi cúp máy, tôi nán lại ở cổng trường một lúc, rồi mới bắt đầu bước đi. Khi đi qua con hẻm nhỏ, một bàn tay to lớn bịt chặt mũi miệng tôi, kéo tôi vào góc khuất.
“Hehehe, em xinh đẹp, đi một mình à? Để mấy chơi cùng cho vui nhé?”
“Đừng nhiều, mau lột hết đồ nó ra quay video, tiểu thư đang đợi đấy.”
Tôi giả vờ sợ hãi, ra sức giãy giụa. Điều này khiến đám côn đồ lớn, và chúng vô tiết lộ rất nhiều thông tin quan trọng.
Đến lúc thích hợp, tôi hét lên cầu cứu.
Những vệ sĩ mà tôi đã bỏ tiền xuất hiện từ trên cao, đánh cho đám côn đồ không còn sức kháng cự, từng tên nằm dài trên đất rên rỉ.
Tôi nhặt lấy điện thoại của Siêu, dùng vân tay của hắn để mở khóa, rồi vào phần tin nhắn với Thẩm Tư.
“Anh Siêu, đã gặp con khốn đó chưa?”
Tôi giả giọng của hắn nhắn lại:
“Anh em đang hành sự đây.”
Thẩm Tư lập tức trả lời với một biểu cảm nhõng nhẽo, rồi tiếp tục:
“Vậy nhanh nhanh gửi video của con khốn đó cho em đi, em cần gấp.”
Video thì tất nhiên có, nhân vật chính là ai thì chưa chắc đâu.
Tôi gửi video của Thẩm Tư và viện trưởng trại trẻ mồ côi cho ta, thêm vào đó vài lớp mật khẩu.
Thẩm Tư nhắn lại:
“Anh Siêu, sao đặt nhiều mật khẩu thế?”
Tôi đáp:
“Nội dung quá nhạy cảm, sợ WeChat khóa tài khoản. Đợi em chiếu lên màn hình lớn kết nối với máy tính, mật khẩu sẽ tự giải mã.”
Thẩm Tư tin ngay.
Dù qua màn hình, tôi cũng có thể cảm nhận sự hưng phấn của ta.
Tôi hỏi tiếp:
“Sau khi em xong việc, con nhỏ đó xử lý thế nào?”
Thẩm Tư:
“Ban đầu em định cho các diệt cỏ tận gốc, hai ông bà già nhà em coi con khốn đó như báu vật, em sợ chuyện này không thể kết thúc tốt đẹp. Anh Siêu, sau khi xong việc, cứ để con nhỏ tự về, em muốn mọi người thấy nó nhục nhã ra sao.”
Tôi gửi một biểu tượng tay OK. Cuộc trò chuyện kết thúc.
Tôi thẳng vào ánh mắt đầy sợ hãi của Siêu, nhét điện thoại vào miệng hắn.
Trước đây bắn đã gì với tôi thì bây giờ tôi để chính đàn em của hắn lại điều đó lên hắn.
Khi trời dần tối, tôi đeo lại balo, mỉm và quay trở về biệt thự nhà họ Thẩm.
10
Nhà họ Thẩm.
Tôi núp trong góc, quan sát từng cử chỉ, hành của Thẩm Tư.
Cô ta mặc một chiếc váy lễ phục màu đỏ, như một con bướm tung tăng bay giữa đám đông. Trên mặt ta nở một nụ rạng rỡ, niềm vui có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Mẹ Thẩm không ngừng đồng hồ, giọng điệu bực tức.
“Sơ Nhất đâu rồi? Điện thoại không bắt máy, nhà cũng không về, có phải nó không để ý lời cha mẹ không?”
Thẩm Tư thừa cơ thêm dầu vào lửa:
“Mẹ à, con đã rồi, con bé đó là loại vô ơn, chẳng bao giờ biết nghe lời. Bây giờ thì nó càng cứng cáp, càng không thèm nghe mẹ nữa.”
“Còn nghe bên ngoài nó đã có người , căn bản là không muốn cưới cậu cả nhà họ Cố.”
“Biết đâu nó đã chạy đi đâu đó bỏ trốn với người rồi.”
Sắc mặt mẹ Thẩm càng lúc càng tối sầm lại.
Thẩm Tư ngừng lời, “hiền lành” an ủi:
“Đều chỉ là suy đoán thôi, mẹ đừng để tâm quá. Sơ Nhất rồi sẽ về mà. Để con đi xem thử MC thế nào, lát nữa con sẽ cho chiếu hình ảnh cả gia đình mình lên màn hình lớn.”
Kim đồng hồ chỉ đúng bảy giờ. Khi tiếng nhạc du dương vang lên, các vị khách bắt đầu ngừng chuyện và lên màn hình lớn.
Ban đầu, những hình ảnh rất ấm áp, là ảnh của cả gia đình nhà họ Thẩm.
Nhưng ngay sau đó, một loạt những âm thanh rên rỉ khó nghe vang lên từ loa, khiến tất cả mọi người im lặng, đặc biệt là gia đình nhà họ Cố, mặt mày tái mét.
Mẹ Thẩm phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, hét lớn:
“Thẩm Tư, còn không mau tắt máy tính đi!”
Thẩm Tư “vô ” rơi vỡ máy tính, vờ ngây thơ:
“Xin lỗi mẹ, không tắt .”
Âm thanh rên rỉ càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng còn có những lời dâm đãng từ một người đàn ông vang lên. Bất kỳ ai cũng biết chuyện gì đang diễn ra với những người trong video.
Thẩm Tư che miệng trộm:
“Nghe quen quá, không lẽ là Sơ Nhất sao? Ôi trời, thật là một bất ngờ lớn dành cho mọi người.”
Quả là bất ngờ, mà cũng là một cú sốc lớn hơn.
Bỗng có người lên tiếng:
“Đây… đây không phải là Thẩm Tư sao?”
“Gì cơ?!”
Thẩm Tư lập tức ngẩng đầu, nụ trên mặt đông cứng lại.
Những gì đang chiếu trên màn hình lớn không phải cảnh tôi bị đám côn đồ tấn công, mà là cảnh ta và viện trưởng trại trẻ mồ côi đang quấn lấy nhau đến không rõ trời đất.
“Đừng ! Mọi người không !”
Thẩm Tư hoảng loạn, cố gắng đập mạnh vào bàn phím, chiếc máy tính đã bị ta hỏng nên không phản ứng.
Không còn cách nào, ta đứng trước màn hình, vung tay loạn xạ, cố gắng tự lừa dối bản thân. Nếu không có ai kịp thời rút nguồn điện, chắc ta còn tiếp tục điều vô ích.
Gia đình nhà họ Cố tức giận rời khỏi bữa tiệc và tuyên bố sẽ không bao giờ cưới con nhà họ Thẩm. Cha Thẩm quá tức giận, máu dồn lên nên ông ngã xuống đất bất tỉnh.
Tôi thong thả bước ra từ đám đông, giả vờ ngạc nhiên.
“Cha, mẹ, có chuyện gì xảy ra ?”
Thẩm Tư thấy tôi sạch sẽ, gọn gàng, không một sợi tóc xáo trộn, ta ngay lập tức hiểu ra mình đã bị tôi lừa.
Cô ta điên cuồng lao về phía tôi, hét lớn rằng sẽ tôi.
Tôi nghiêng người né sang một bên để ta ngã nhào xuống đất, hành đó giống như một màn quỳ lạy tôi .
Người thì ngất, kẻ thì choáng. Cả khung cảnh trở nên hỗn loạn. Trong nhà chỉ còn lại tôi là người có thể đứng ra lo liệu. Tôi nhẹ nhàng xin lỗi khách khứa, trên mặt nở một nụ đoan trang, nhã nhặn.
Đây đúng là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà tôi từng nhận .
Bạn thấy sao?