3
Cha mẹ Thẩm coi tôi như bảo bối.
Ngoài việc tôi là “con ” thất lạc của họ, còn vì tôi biết cách giả vờ.
Tôi giả vờ ngoan ngoãn hiểu chuyện, giả vờ dịu dàng chu đáo, thậm chí còn âm thầm quan sát nếp sống và thói quen của cha mẹ Thẩm, cố gắng điều chỉnh mình cho phù hợp với họ.
Điều này khiến cả hai vô cùng ngạc nhiên, họ không ngừng khen ngợi tôi là thiên thần mà trời ban cho trước mặt mọi người.
Dù là bè thân thích của nhà họ Thẩm hay quản gia, giúp việc trong nhà, tất cả đều đã thừa nhận vị trí của tôi là tiểu thư nhà họ Thẩm.
Tôi như một dây leo, cắm rễ sâu vào đất nhà họ Thẩm, không gì có thể nhổ bật tôi ra .
Hơn nữa, tôi nghe sau khi viện trưởng không còn chỗ dựa, Thẩm Tư quay lại trại trẻ mồ côi và mất hết địa vị. Những người từng bị ta bắt nạt đều vùng lên, hành hạ ta rất thảm thương.
Những tin tức này đến tai cha mẹ Thẩm, họ chỉ thở dài một câu “Ác giả ác báo”. Họ thậm chí còn chẳng buồn quan tâm nên càng không thể ngờ rằng kẻ ác đó mới chính là con ruột của họ.
Cũng tốt, để Thẩm Tư nếm trải nỗi nhục mà tôi từng chịu.
Thời gian thấm thoát trôi, tôi đã lên cấp ba.
Lễ khai giảng rực rỡ hoành tráng, phần kết thúc là tiết mục múa của tôi. Cha Thẩm với tư cách là hội đồng quản trị của trường, đã bước lên bục phát biểu.
Trong phần nhất, ông dành một đoạn dài để giới thiệu về tôi – còn kể lại câu chuyện mẹ Thẩm đã sáng tạo điệu múa ballet đó và cách mà họ nhận ra tôi qua điệu múa ấy.
Tôi đứng trên sân khấu, mỉm đối diện với thầy và học sinh bên dưới. Ánh mắt tôi hướng về góc sân.
Nếu tôi không nhớ nhầm, Thẩm Tư cũng đỗ vào ngôi trường cấp ba này.
Điều khác biệt là kiếp trước ta cha Thẩm dùng quan hệ để nhét vào, còn kiếp này, ta dựa vào chính sách ưu tiên cho trẻ mồ côi để nhận.
Dù sao đi nữa, Thẩm Tư chắc chắn sẽ nghe thấy bài phát biểu của cha Thẩm và cũng chắc chắn biết rằng ta mới là tiểu thư nhà họ Thẩm.
Quả nhiên.
Thẩm Tư điên cuồng lao lên sân khấu, không màng gì đến lễ nghĩa mà điên cuồng xé toạc bộ trang phục múa của tôi.
“Con khốn! Tao đã rồi, sao mày có thể trèo cao như thế, thì ra là mày đã ăn cắp cuộc đời của tao!”
“Aaaaa! Trả lại sự giàu sang phú quý của tao, tao sẽ mày, mày!”
Cô ta đẩy mạnh tôi ngã xuống đất, gáy tôi va vào cột sân khấu, máu tươi lập tức phun ra.
Tiếng hét điên loạn của Thẩm Tư và tiếng gọi lo lắng của cha Thẩm vang lên bên tai tôi.
Cứ loạn đi, cứ to lên, càng to càng tốt.
Những gì Thẩm Tư đang bây giờ, sau này tất cả sẽ quay lại đâm vào ta như một chiếc boomerang.
4
Tôi tỉnh dậy bởi tiếng cãi vã.
“Có nhầm không ? Tôi mới là con ruột của bọn họ, sao bọn họ lại đối xử tốt với con hoang đó như ?”
“Đủ rồi, con có thể bình tĩnh lại không?”
“Tại sao tôi phải bình tĩnh? Các người sống trong giàu sang, còn bao nhiêu năm khổ cực tôi phải chịu một mình, tôi hận các người!”
Thẩm Tư điên cuồng đập trong phòng bệnh, nếu không có y tá cản lại, ta thậm chí còn định rút ống thở của tôi.
Cô ta thoải mái phát điên, hoàn toàn không để ý đến nét mặt cau có của cha mẹ Thẩm.
“Khụ khụ…”
Tôi từ từ mở mắt, yếu ớt gọi một tiếng cha mẹ. Không còn nghi ngờ gì nữa, từ này lập tức chọc trúng điểm yếu của Thẩm Tư.
“Ai là cha mẹ của mày, đồ con hoang không cha không mẹ!”
Chát!
Cha Thẩm cuối cùng cũng không thể chịu đựng nữa. Ông giơ cao tay lên rồi tát mạnh xuống, để lại một vết tát đỏ rực trên mặt Thẩm Tư.
“Con tốt nhất nên cư xử cho ra dáng con người, nếu không chúng ta tuyệt đối sẽ không cho một kẻ vô học bước chân vào nhà.”
Trên mặt Thẩm Tư hiện rõ sự oán hận đã bị câu ấy choáng váng, cuối cùng ta không dám thêm lời gì quá đáng nữa.
Cô ta bị y tá dẫn ra khỏi phòng, trước khi đi vẫn nhổ hai bãi nước bọt xuống sàn.
Mẹ Thẩm ngồi ở góc phòng khóc nức nở, còn cha Thẩm thì với vẻ mặt phức tạp, lặng lẽ chằm chằm vào tôi.
Tôi gượng đứng dậy, ngoan ngoãn :
“Cha mẹ… À không, Thẩm, dì Thẩm, xin lỗi, con không phải là con của hai người. Do nhầm lẫn mà con đã chiếm mất thân phận của Thẩm Tư, vì thế ngày xưa ấy đánh con là đúng, con có lỗi với ấy.”
Tôi cố nhắc đến chuyện Thẩm Tư đã bắt nạt tôi khi xưa. Nghe thấy , cha Thẩm nổi giận đùng đùng.
“Sao chúng ta lại có thể sinh ra một đứa con như , không chỉ vô học mà từ nhỏ đã đi bắt nạt người khác. Có con mà không dạy là lỗi của cha, tất cả là lỗi của chúng ta… Chuyện này không trách con , con hãy dưỡng thương cho tốt, chúng ta sẽ cho con một lời giải thích rõ ràng.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, an tâm nằm xuống giường.
Nếu không có sự xuất hiện của tôi, cha mẹ Thẩm đã thương Thẩm Tư đến nỗi chẳng nỡ lòng nào trách mắng ta. Nhưng với sự hiện diện của tôi, cha Thẩm đã có một cái khác về đứa con ruột của mình.
Khi họ quyết định nhận nuôi tôi, nhà họ Thẩm đã không còn thiện cảm với Thẩm Tư vì những gì ta đã với tôi, hoàn toàn không ngờ rằng ta mới chính là con ruột của họ.
Hơn nữa, ngay từ ngày đầu tiên nhập học, Thẩm Tư đã náo loạn mọi thứ, khiến nhà họ Thẩm mất mặt trước toàn trường. Vì , cảnh tượng Thẩm Tư cưng chiều như công chúa kiếp trước đã không còn nữa.
Ngược lại, cha Thẩm ngày càng khắt khe với ta, thỉnh thoảng còn so sánh tôi với ta. Thẩm Tư nổi cơn tức giận, cầu đưa tôi về lại trại trẻ mồ côi. Nhưng ta không biết rằng cha mẹ Thẩm đã đầu tư rất nhiều tiền vào tôi, nên dĩ nhiên họ không đồng ý.
Thẩm Tư bắt đầu sa đọa, nổi loạn.
5
Cô ta hút thuốc, uống rượu, đi club suốt đêm. Mỗi lần bị phát hiện, ta đều thách thức:
“Cha mẹ bỏ bao nhiêu tiền cho cái đứa con hoang đó, còn con tiêu vài chục ngàn trong một đêm thì có sao?”
Cha Thẩm tức giận vô cùng.
“Chúng ta đầu tư cho Sơ Nhất là đúng đắn. Con mà xem, nó học hành, giao tiếp, nghệ thuật, chẳng bỏ sót điều gì. Còn con thì sao? Còn giống người nữa không?”
Thẩm Tư nhạt, khẽ xoay ly rượu.
“Dù thế nào đi nữa, con hoang vẫn là con hoang, có cố gắng đến mấy cũng không bằng việc sinh ra trong gia đình tốt. Cha à, chẳng lẽ cha lại bỏ mặc con ruột của mình, để tài sản cho người ngoài à?”
Cha Thẩm giận điên lên không thể phản bác.
Thẩm Tư không sai, từ khi cha mẹ Thẩm biết tôi không phải con ruột, tôi đã bị loại khỏi danh sách thừa kế tài sản. Dù có tức giận đến đâu, ông cũng không hề nghĩ đến việc tước bỏ quyền thừa kế của Thẩm Tư.
Không còn cách nào khác, ông quay sang tôi và :
“Con à, sau này con hãy hỗ trợ cho Thẩm Tư. Con bé không hiểu chuyện, tương lai nhà họ Thẩm đều trông cậy vào con. Mặc dù con bé từng bắt nạt con, ai mà chẳng mắc sai lầm lúc còn trẻ? Bao năm qua chúng ta đối xử tốt với con như thế nào, con cũng biết rõ mà, mong con có thể tha thứ cho Thẩm Tư, để cả nhà chúng ta sống hòa thuận.”
Ngoài miệng thì là “sống hòa thuận”, thực chất là muốn tôi nô lệ cho gia đình họ. Nghe sơ qua thì cảm thấy đó như là một lời cầu xin, suy cho cùng, đây là lời đe dọa.
Tôi cúi đầu, giọng đầy khiêm nhường.
“Cha, cha yên tâm. Chính cha và mẹ đã cho con cuộc sống thứ hai, con nhất định sẽ nghe lời và hỗ trợ Thẩm Tư.”
Nhưng không đời nào!
Mối thù giữa tôi và Thẩm Tư không đội trời chung. Nếu không triệt hạ ta, cả đời này tôi cũng không thể tha thứ cho chính mình. Hơn nữa, cuộc trả thù này không phải muốn dừng là có thể dừng .
Thẩm Tư hận tôi vì đã cướp đi thân phận của ta nên từ lâu đã muốn chết tôi.
…
Thứ Hai.
Tôi vừa đến trường thì phát hiện ánh mắt của mọi người tôi đều khác lạ.
Khinh bỉ, dâm đãng, hứng thú, coi thường. Y hệt như ánh mắt của đám côn đồ khi tôi.
Tôi không biểu lộ cảm , ngồi xuống ghế đọc sách, thực ra đang lắng tai nghe kỹ những lời xì xào của các học.
“Trông thì có vẻ thanh thuần lạnh lùng, ai ngờ lại là loại có tiền là ngủ .”
“Thật hả? Nhà ta chẳng phải rất giàu sao?”
“Giờ thì đúng rồi, vì nhà họ Thẩm giàu, hồi ở trại trẻ mồ côi ta đâu có sống như thế, nghe chỉ cần có tiền là chơi .”
“Nghe từ đâu thế?”
“Còn cần nghe từ đâu nữa? Các cậu cứ hỏi loanh quanh là biết.”
…
Cậu con trai chuyện không rõ ràng, mọi người xung quanh đều tỏ vẻ như đã hiểu ra mọi chuyện.
Tôi chậm rãi đọc sách, giọng điệu vẫn bình thản. Trong đầu, tôi đang suy tính thật nhanh cách đối phó với thế này.
Tôi dám chắc, tin đồn này 100% là do Thẩm Tư tung ra. Cô ta muốn hủy hoại tôi hơn bất cứ ai. Nhưng ta không biết rằng, một người đã chết một lần rồi, sao có thể bị đánh gục bởi vài lời đồn thổi?
Thay vì sa vào vòng luẩn quẩn tự bào chữa, tốt hơn là nổ tung một tin tức chấn hơn.
Bạn thấy sao?